Xương An Diệp bị cái hệ thống vô nhân tính ném bịch một cái xuống sàn, đau muốn rớt nước mắt.
Xương An Diệp thở dài một tiếng, xoa xoa cái mông mình đứng dậy. Dù sao y cũng đã quá quen với sự mạnh tay của cái hệ thống này rồi.
Vị diện này lại là một cái cổ đại. Hệ thống như gió mà truyền sơ lược cốt truyện.
Đông Triêu Duẫn đường đường là hoàng đế của Đông Hoàng U quốc, tuổi trẻ tràn đầy vậy mà lại mắc bệnh lạ, mấy năm đều không khỏi. Cho dù có mời bao nhiêu thần y danh tiếng thì bệnh tình cũng không có tiến triển gì.
Nam chính thụ - Ngữ Hoà Điệp vốn là đã chết một lần, gia tộc bị sát hại, y cũng teo tèo teo theo, trọng sinh lại bất đắc dĩ phải trở thành một nam sủng bị Đông Thành vương dâng lên hoàng đế.
Thân phận khác nhau đến vạn dặm trường sơn nhưng cuối cùng lại có thể nắm tay nhau đến già.
Xương An Diệp thân phận là ngoại tôn của quốc sư, cũng có thể nói là trúc mã với Đông Triêu Duẫn. Nhưng lại chưa từng được nhắc đến.
Xương An Diệp bức bối muốn đạp cái hệ thống. Hệ * không có thân thể chỉ có tiềm thức* thống vẫn rất phối hợp với kí chủ đại nhân kêu " ui da" một tiếng xem như xong.
[ Nhiệm vụ lần này, kí chủ thỉnh chú ý.
Nhiệm vụ phụ: Đo mức độ căm giận của Ngữ Hoà Điệp. Đạt đến 100 có thể coi là hoàn thành.]
Xương An Diệp " ồ" một tiếng. Nghe có vẻ không khó lắm.
[ Phải do chính ngài làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024391/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.