Xương An Diệp cả người đau nhức, cựa quậy một chút liền phát hiện tay chân đều bị xích ở đầu giường, dây xích đủ dài để cậu đi quanh quẩn bên giường. Căn phòng rộng lớn bao quanh toàn là những khối tinh hạch phát sáng lung linh, bay lơ lửng .
" Aaaaa , tên điên này. " Xương An Diệp kết tinh dị năng, tạo ra một khối băng sắc nhọn đâm xuyên qua dây xích. Nó vẫn không hề sứt mẻ lấy một chút.
Tư Đồ Hạc trên tay cầm một cốc nước, đặt bên Xương An Diệp: " Chỗ này không có thức ăn, chỉ có thể uống nước. "
Xương An Diệp phỉ nhổ, vậy thì mau thả cậu ra để cậu đi kiếm thức ăn. Ngay sau đó lại nghe hắn nói:
" Tôi đã cho người đi kiếm đồ ăn, chịu đựng một chút."
Xương An Diệp: "....."
" Vậy anh bắt tôi làm cái gì chứ?! Tôi không biết anh."
" Tiểu Diệp." Tư Đồ Hạc ánh mắt trầm xuống, đau lòng mà kêu một tiếng làm Xương An Diệp giật nảy mình.
Cậu chưa có làm gì nha. Tên này ủy khuất cái gì vậy trời. Đường đường là một nam nhân to xác à không hắn có vẻ là tang thi. Nói chung là nam nhân, làm vẻ mặt đáng thương hề hề như thế thiệt khó coi.
Nội tâm Xương An Diệp: Thực ra rất dễ nhìn, đẹp trai nên nhìn thế nào cũng soái. (≧▽≦). Khụ... lạc đề.
" Đừng có mang vẻ mặt đó. Chẳng lẽ anh biết tôi?!"
Xương An Diệp đạp đạp hắn, mau trả lời cho cậu biết.
" Em thực sự không nhớ." Tư Đồ Hạc nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024323/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.