Đêm. Gió thổi hiu hắt từng cơn, đám tang thi cũng dần thơ thẩn một phương trời nào đó. Tạ Xuyên nhanh chóng vượt qua số ít tang thi còn lại. Đến cửa lại phát hiện bên trong canh chừng còn nhiều tang thi hơn, mà bọn chúng đều đang gào thét gặm nhấm xác người không biết từ đâu ra. Máu me dính trên mặt, mặt đất, mặt tường, nhuộm đỏ cả một vùng .
Tạ Xuyên híp con mắt, vô tình lại nhìn thấy thi thể của đám người cùng đội Giang Vọng Duy, mà tưởng chừng chết không thấy xác. Hắn cũng không nấn ná nhiều, miễn cưỡng nhìn thêm một cái liền rời mắt.
Tạ Xuyên huýt một tiếng sáo, thanh thúy vang vong ra bên ngoài.
Trong căn biệt thự lại trái ngược hoàn toàn, như bị cách biệt với thế giới bên ngoài , một tiếng gió cũng không thể lọt.
Xương An Diệp tay chân đều bị xích, âm thầm nghiến răng nhìn nam nhân trước mặt đang nhàn nhã múc canh cho mình.
Tư Đồ Hạc đặt đẩy bát về phía cậu, giúp cậu lấy thìa, đũa, nhẹ giọng nói: " Thực không biết hiện tại khẩu vị của con người như thế nào. Chỉ có thể làm như này. Đừng nháo nữa, ngoan, mau ăn đi. Để lâu sẽ nguội."
Xương An Diệp cứng rắn không thèm để ý trên bàn toàn đồ ăn ngon mà bây giờ tận thế khó tìm. Cậu mới không quan tâm nhé. Hứ , cũng không chết đói được: " Không đói. "
3s sau, cái bụng phản bội liền réo lên.
Xương An Diệp: "....."
Tư Đồ Hạc: ( ╹▽╹ )
Xương An Diệp: " Cười cái gì? Vui lắm sao?" Tức giận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024324/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.