Năm mới sắp đến, phủ tướng quân tấp nập trang trí bài biện khắp nơi đều là màu đỏ, vô cùng loá
mắt.
Xương An Diệp bị mẫu thân lôi đến, trang hoàng cả một bộ y phục mới đỏ chói. Y nhìn không nổi nữa rồi. Xương An Nhiên còn đỡ, lấy cớ công việc bộn bề mà chốn mất.
Lăng Uy Huyền thân với Xương An Diệp cũng bị Xương mẫu lôi đến, đáng thương ngốc tử năm mới không có ai ở bên liền lôi kéo hắn đến phủ cùng đón năm mới.
Lăng Uy Huyền vui sướng, cả mấy ngày đều quanh quẩn bên Xương An Diệp không rời.
" Thiếu gia, cái này cứ để ta đi lấy là được rồi. Bây giờ lạnh lắm, người hồi phủ trước đi." Tâm Thất được giao phó đi lấy đồ ở Như Ý phường , nàng vốn tính tự đi một mình, ai ngờ thiếu gia cũng muốn theo.
Xương An Diệp nói: " Sao để ngươi đi một mình được, không sao. Đi nhanh rồi về. Ngươi lải nhải lâu như vậy làm gì."
Lăng Uy Huyền đuôi nhỏ đi sau, lén lút nắm tay Xương An Diệp. Xương An Diệp cảm nhận được cũng không có cự tuyệt mà nắm lại. Lăng Uy Huyền thụ sủng nhược kinh, hô hấp dồn dập, vẻ ngoài vui phơi phới, tâm tình cũng muốn nhảy lên luôn rồi.
Xương An Diệp liếc hắn, được nắm tay vui vậy sao.
Y thậm chí còn nhìn thấy cả cái đuôi phẩy qua phẩy lại vì vui mừng của hắn. Đáng yêu. Cái tên này giả ngốc cũng được đấy chứ.
Như Ý phường là nơi chuyên may đo y phục lớn nhất trong kinh thành. Xương mẫu may rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024295/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.