" Lần này, ta sẽ xin hoàng thượng đích thân xuất chinh. Nếu như tình hình như dự đoán, ta sẽ gửi bồ câu về. Lúc đó ngươi mới được làm theo kế hoạch." Xương An Diệp nhìn bản đồ biên cương phía Đông, trầm tư.
Người đối diện hắn chính là Lăng Uy Huyền, một thân hắc y cương trục, ánh mắt sắc sảo, cả người toả ra một cỗ uy áp áp bức người khác. Hoàn toàn không giống một ngốc tử, ngược lại soái khí ngời ngời, anh tuấn vạn nhân mê.
" Không cần ngươi phải dặn." Lăng Uy Huyền chân vắt chữ thập, tay gõ nhịp nhàng từng tiếng.
Xương An Nhiên có chút ảo não: " Ta nói nè, ngươi đừng có cười như hoa thế nữa được không? Cả sáng nay ngươi cười lâu lắm rồi đó. Có cái gì vui hả?"
Lăng Uy Huyền xoay xoay chén trà, ý cười càng sâu: " Tạo sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Xương An Nhiên: "......"
Giỏi lắm, không nói hắn cũng có thể đoán được 8 phần chắc chắn liên quan đến Xương An Diệp. Hay sáng nay được hôn một cái, hay là do tối hôm qua ngủ chung.... Mang cái bản mặt như kia ra ngoài gặp người khác chẳng khác gì gặp quỷ. Nhưng mà, Xương An Diệp chắc không biết tên này giả ngốc đấy chứ????
Xương An Diệp hôm qua bị ngã dập mông, trẹo cả chân, đau chết điếng người. Còn không phải là do cái sân ngoài kia quá trơn trượt, y mới chạy có mấy bước liền ngã sao. Báo hại cả đêm hôm qua đau nhức mãi mới ngủ được.
Hời cho cái tên giả ngốc Lăng Uy Huyền , cả đêm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024296/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.