- tỉnh rồi?
Cảnh Thiên vừa mở mắt ra đã nghe thấy một câu nói như vậy, giọng nói thanh lãnh, trong trẻo, thật sự rất giống giọng nói của nàng ấy.
Hắn hơi chớp mắt, đôi mắt bởi vì chìm trong bóng tối lâu ngày, nên lúc này ánh sáng bên ngoài như những cây kim nhọn hoắc, vừa chạm vào liền đau đớn không thôi.
Nhưng Cảnh Thiên hoàn toàn không dám chớp mắt, hắn sợ chớp mắt rồi khuôn mặt của người trước mặt liền biến mất, hắn lại trở về nơi tăm tối kia, tuyệt vọng chờ cái chết đến gần mình.
- ngươi ổn không vậy?
Hạ Kỳ Như thấy Cảnh Thiên không trả lời mình thì hơi nhíu mày, cô đưa tay lên sờ trán hắn, sau liền đứng dậy đi ra ngoài, trước đó vẫn không quên đóng cửa sổ lại để phòng bớt sáng.
- đừng...đi...
Cảnh Thiên nhìn thấy cô càng ngày càng xa mình thì hoảng sợ không thôi, hắn muốn đuổi theo cô nhưng cả người lại không có sức, kết quả bởi vì quay người quá gấp mà ngã xuống giường.
Cảnh Thiên thử mấy lần đều không gượng dậy được, hắn còn đang tuyệt vọng, một đôi hài nhỏ liền hiện ra trước mắt hắn, sau đó là một đôi tay nhỏ nhắn cẩn thẩn đỡ hắn trở lại giường.
Cảnh Thiên vội vã bắt lấy tay người kia.
- Tiểu Hạ...
- Cảnh Thiên công tử, xin công tử buông tay.
Cảnh Thiên nghe thấy giọng nói xa lạ thì nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, thấy không phải người mình hằng mong mỏi thì vội vã buông tay.
- Tiểu Hạ đâu rồi?
Thị nữ kia ngây người hồi lâu, sau mới mỉm cười nói.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650355/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.