- tiểu tổ tông, ngươi có mục đích gì vậy? 
Hoài Vương thấy cô đã rời đi đột nhiên lại quay lại thì nghi hoặc. 
Hạ Kỳ Như liếc nhìn hắn, không trả lời. 
Trong lòng lại điên cuồng gào thét. 
Còn vì sao nữa, ngươi cáo già như thế, ta mà rời tay liền giở trò ngay, sao ta phải tạo cơ hội cho ngươi chạy chứ. 
Quan trọng nhất. 
Ta tìm người không mệt sao? 
Tên đó lại chẳng phải trẻ con, hắn đã muốn chạy, cô đi bắt cũng có ích gì? 
Kệ mịa hắn. 
Cô mệt rồi, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi. 
Thế nhé. 
"Tiểu chủ nhân cô nói gì với hắn ta vậy?" 
Hoài Vương chưa yên, Tiểu Hắc đã tiếp tục lên tiếng. 
"Hắn" trong miệng Tiểu Hắc đương nhiên là Tiểu Tân rồi, lúc đó cô nói rất nhỏ, nó hoàn toàn không nghe được cô nói những gì. 
"Ngươi sẽ biết sớm thôi." 
Hạ Kỳ Như nói xong lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu đi vào trạng thái "thiền". 
Có Hạ Kỳ Như ngồi đây trấn giữ, đám nhóc con ngồi ở đây liền yên tâm hơn không ít, mà Hoài Vương cũng ngoan ngoãn hẳn, không dám bày trò gì. 
Lần nào gài bẫy, người dính cũng là hắn, vậy hắn tội gì phải tự mình hành xác chứ. 
Thà tranh thủ nghỉ dưỡng sức còn hơn. 
- tiểu tổ tông, ngươi đang có mưu đồ gì vậy? 
Hoài Vương rảnh rỗi sinh nông nổi, thấy Hạ Kỳ Như bơ hắn vẫn không nản lòng, lại tiếp tục gợi chuyện với cô. 
Hạ Kỳ Như hơi liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. 
- muốn biết? 
Hoài Vương vừa chạm phải ánh mắt cô lại nổi da 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650354/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.