Giữa ánh nắng nhẹ nhàng, Mai Vũ ngồi một mình trên băng ghế đá trong sân trường, tay nghịch mấy cánh hoa rơi dưới chân. Cảm giác ngổn ngang sau cuộc đụng độ với nhóm của Liên Nguyệt Kỳ vẫn còn đọng lại trong lòng, khiến cô chẳng thiết tha gì đến bữa trưa.
Tiếng ồn ào của các bạn cùng trường xa xa chẳng đủ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô cứ cúi đầu, ánh mắt nhìn vô định, như thể đang tự hỏi vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp và khó khăn đến thế. Cô không ghét ai, nhưng dường như một số người chẳng muốn để cô yên.
Mai Vũ khẽ thở dài. Bất giác, hình ảnh gia đình lại hiện lên trong đầu, khiến cô thấy nhớ nhà da diết. Cô tự hỏi liệu mọi chuyện sẽ ra sao nếu có mẹ ở bên cạnh lúc này, hoặc nếu Hà Linh cũng ở đây để lắng nghe cô chia sẻ.
Giữa lúc ấy, một cơn gió thoảng qua, làm bay lất phất mấy cánh hoa. Mai Vũ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khoảng sân rộng lớn và trống trải, nơi bóng nắng phủ một lớp vàng dịu lên khung cảnh quen thuộc. Một cảm giác bình yên nhẹ nhàng lan tỏa, giúp cô phần nào xoa dịu những bất an trong lòng.
Dù vậy, nhưng nhìn đám bạn xung quanh ai cũng có điện thoại thông minh, thoải mái gọi về nhà hay lướt mạng xã hội. Cô thở dài, trong lòng có chút buồn bã. Mai Vũ không phải không muốn gọi về, chỉ là cô không có điện thoại để gọi. Nghĩ đến đây, cô cắn môi, tay mân mê cuốn sách trên tay, không thể giấu nỗi nhớ gia đình đang dâng lên từng chút một
- Hà Linh này.
cô nhẹ giọng nói khi thấy bạn mình vừa đi ngang qua,
- Cậu có thể cho mình mượn điện thoại một lát không? Mình muốn gọi về cho nhà, mà không có cách nào...
Hà Linh ngạc nhiên, hơi cúi xuống, ngồi bên cạnh Mai Vũ, cười hiền:
- Sao cậu không nói sớm với mình? Dĩ nhiên là được chứ! Đây này.
Nói xong, Hà Linh đưa điện thoại cho Mai Vũ. Mai Vũ cầm lấy, cần thận và hơi run run. Cô nở nụ cười cảm ơn rồi nhẹ nhàng bấm số. Đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói ấm áp của mẹ vang lên, làm Mai Vũ cảm thấy một làn sóng ấm áp tràn vào lòng.
Cô nhỏ giọng, nụ cười đầy hạnh phúc:
- Mẹ ơi, là con đây, Mai Vũ này.
Mai Vũ ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, tay nắm chặt chiếc điện thoại mà Hà Linh vừa đưa, hồi hộp chờ tiếng mẹ ở đầu dây bên kia. Khi âm thanh quen thuộc vang lên, trái tim cô như được tiếp thêm năng lượng.
Mẹ đây! Là con đó hả, Mai Vũ? Giọng mẹ ấm áp và tràn ngập niềm vui.Lâu rồi mẹ mới nghe con gọi về, dạo này con sao rồi? Ở trường có vui không?
Nghe giọng mẹ, Mai Vũ như muốn trút hết những nhớ nhung và cô đơn đã tích tụ.
- Dạ, con đây, mẹ... Con ổn, nhưng ở đây lạ lẫm hơn con tưởng, đôi khi con... con thấy nhớ nhà nhiều lắm.
Mẹ cô cười nhẹ, dịu dàng an ủi.
- Con gái lớn rồi, xa nhà cũng là chuyện bình thường. Có gì khó khăn con cứ nói, bố mẹ lúc nào cũng ở đây. Ở trường có ai trêu con không?
Mai Vũ nhoẻn miệng cười, xua đi nỗi buồn.
Không có đâu mẹ. Bạn bè con rất tốt, cả Hà Linh - cũng rất thân thiết với con. Nhưng thỉnh thoảng con nhớ nhà, nhớ mọi người...Bố mẹ cũng nhớ con lắm, con gái ạ. Bố con cứ kể mãi, bảo con đi học mà nhà vắng lắm. Giọng mẹ có chút xúc động.À, còn lo lắng hỏi mẹ xem con ăn uống ra sao, có nhớ giữ gìn sức khỏe không?Con vẫn ăn đủ ba bữa, mẹ đừng lo. Con cũng không còn thức khuya học bài như trước nữa. Ở đây, các bạn giúp đỡ nhau nhiều lắm, nhất là mấy buổi ôn thi vừa rồi.Mai Vũ mỉm cười, như muốn trấn an mẹ.
- Ừ, thế thì mẹ an tâm hơn rồi. Con nhớ giữ sức khỏe, đừng để mình mệt quá. Mấy hôm nay trời đổi mùa, con dễ bị cảm lắm.
Mai Vũ gật đầu, dù mẹ không thấy, nhưng cô biết mẹ vẫn cảm nhận được sự đồng ý của cô qua hơi thở.
- Bố thế nào rồi mẹ? Lưng bố còn đau không?
Mẹ cô thở dài nhẹ, nhưng vẫn nói giọng vui vẻ.
- Ông ấy vẫn cứ cố chấp lắm, biết đau mà chẳng chịu nghỉ ngơi. Nhưng thấy con gọi về, chắc ông ấy sẽ vui lắm. Ở đây, ngày nào bố cũng bảo con gái mình giỏi giang, ngoan ngoãn, cứ khoe mãi với hàng xóm thôi.
Nghe mẹ nói vậy, Mai Vũ cảm nhận được tình cảm ấm áp từ bố mẹ bao quanh.
Con nhớ bố mẹ nhiều lắm, mong đến ngày về nhà thăm mọi người.Ừ, mẹ cũng mong thế. Con ráng lên nhé, học hành không dễ, nhưng mẹ biết con kiên cường lắm.Cả hai tiếp tục trò chuyện thêm, kể nhau nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của đời thường, như về mấy chậu hoa trước nhà đã bắt đầu nở, hay con mèo lười cứ ngủ dưới hiên mỗi ngày. Mai Vũ cười trong sự nhẹ nhõm, cảm giác như tất cả những căng thẳng và mệt mỏi của thời gian vừa qua được gỡ bỏ.
- Nhớ rằng, dù con có ở đâu hay gặp khó khăn gì, thì ở đây, bố mẹ lúc nào cũng yêu thương và chờ con trở về.
Mạnh mẽ lên con nhé!
- Dạ, con biết rồi mẹ!
Mai Vũ dịu dàng đáp, cố nén nồi xúc động dâng lên.
- Con sẽ cố gắng hết sức.
Kết thúc cuộc gọi, cô ngồi thêm vài giây, nhìn chiếc điện thoại trên tay rồi mỉm cười, như cảm nhận hơi ấm từ gia đình. Trả lại điện thoại cho Hà Linh, Mai Vũ thấy lòng nhẹ nhàng hơn, ngập tràn hy vọng và quyết tâm tiếp tục hành trình của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]