Giữa ánh nắng nhẹ nhàng, Mai Vũ ngồi một mình trên băng ghế đá trong sân trường, tay nghịch mấy cánh hoa rơi dưới chân. Cảm giác ngổn ngang sau cuộc đụng độ với nhóm của Liên Nguyệt Kỳ vẫn còn đọng lại trong lòng, khiến cô chẳng thiết tha gì đến bữa trưa.
Tiếng ồn ào của các bạn cùng trường xa xa chẳng đủ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô cứ cúi đầu, ánh mắt nhìn vô định, như thể đang tự hỏi vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp và khó khăn đến thế. Cô không ghét ai, nhưng dường như một số người chẳng muốn để cô yên.
Mai Vũ khẽ thở dài. Bất giác, hình ảnh gia đình lại hiện lên trong đầu, khiến cô thấy nhớ nhà da diết. Cô tự hỏi liệu mọi chuyện sẽ ra sao nếu có mẹ ở bên cạnh lúc này, hoặc nếu Hà Linh cũng ở đây để lắng nghe cô chia sẻ.
Giữa lúc ấy, một cơn gió thoảng qua, làm bay lất phất mấy cánh hoa. Mai Vũ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khoảng sân rộng lớn và trống trải, nơi bóng nắng phủ một lớp vàng dịu lên khung cảnh quen thuộc. Một cảm giác bình yên nhẹ nhàng lan tỏa, giúp cô phần nào xoa dịu những bất an trong lòng.
Dù vậy, nhưng nhìn đám bạn xung quanh ai cũng có điện thoại thông minh, thoải mái gọi về nhà hay lướt mạng xã hội. Cô thở dài, trong lòng có chút buồn bã. Mai Vũ không phải không muốn gọi về, chỉ là cô không có điện thoại để gọi. Nghĩ đến đây, cô cắn môi, tay mân mê cuốn sách trên tay, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-mon-qua-cua-thanh-xuan/3735139/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.