Sáng hôm ấy, nam chính bước vào lớp, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ làm ánh lên vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng quen thuộc của anh. Anh không vội vào chỗ ngồi, mà đứng lại một chút để quan sát. Từ phía xa, anh thấy Mai Vũ đang ngồi ở bàn, mắt dán vào cuốn vở trước mặt, đôi tay thoăn thoắt sắp xếp sách bút, cẩn thận gạch chân những từ khóa quan trọng cho bài học.
Gương mặt Mai Vũ toát lên sự tập trung nhưng rất dịu dàng, thanh thản - một vẻ đẹp giản dị mà anh không dễ dàng tìm thấy ở ai khác. Khung cảnh ấy, bất giác khiến trái tim anh dịu lại. Trong lòng tự nhiên xuất hiện những suy nghĩ không thể lý giải.
- Cô ấy lúc nào cũng bình thản đến thế... Tại sao lúc nào cũng như không để ý đến điều gì xung quanh?
Anh nghĩ thầm, ánh mắt không tự chủ được mà dõi theo từng cử động của cô.
Anh tự cười mình, lắc đầu nhẹ, tự nhủ:
- Sao mình lại để ý cô ấy nhiều đến thế nhỉ? Đã có lúc anh thấy bực bội vì sự thờ ơ của cô, nhưng giờ đây, nhìn cô chăm chỉ như vậy, anh lại cảm thấy điều ấy thật đặc biệt.
Thanh Duệ từ phía sau bước tới, thấy bạn mình đứng nhìn xa xăm thì bật cười nhỏ, vỗ vai anh và nói khẽ:
- Này, ai đang thu hút sự chú ý của cậu vậy? Lại là cô bạn học chăm chỉ đó sao?
Nam chính giật mình nhẹ, ánh mắt trở lại lạnh lùng và khoanh tay đáp ngắn gọn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-mon-qua-cua-thanh-xuan/3735140/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.