Sáng hôm ấy, nam chính bước vào lớp, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ làm ánh lên vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng quen thuộc của anh. Anh không vội vào chỗ ngồi, mà đứng lại một chút để quan sát. Từ phía xa, anh thấy Mai Vũ đang ngồi ở bàn, mắt dán vào cuốn vở trước mặt, đôi tay thoăn thoắt sắp xếp sách bút, cẩn thận gạch chân những từ khóa quan trọng cho bài học.
Gương mặt Mai Vũ toát lên sự tập trung nhưng rất dịu dàng, thanh thản - một vẻ đẹp giản dị mà anh không dễ dàng tìm thấy ở ai khác. Khung cảnh ấy, bất giác khiến trái tim anh dịu lại. Trong lòng tự nhiên xuất hiện những suy nghĩ không thể lý giải.
- Cô ấy lúc nào cũng bình thản đến thế... Tại sao lúc nào cũng như không để ý đến điều gì xung quanh?
Anh nghĩ thầm, ánh mắt không tự chủ được mà dõi theo từng cử động của cô.
Anh tự cười mình, lắc đầu nhẹ, tự nhủ:
- Sao mình lại để ý cô ấy nhiều đến thế nhỉ? Đã có lúc anh thấy bực bội vì sự thờ ơ của cô, nhưng giờ đây, nhìn cô chăm chỉ như vậy, anh lại cảm thấy điều ấy thật đặc biệt.
Thanh Duệ từ phía sau bước tới, thấy bạn mình đứng nhìn xa xăm thì bật cười nhỏ, vỗ vai anh và nói khẽ:
- Này, ai đang thu hút sự chú ý của cậu vậy? Lại là cô bạn học chăm chỉ đó sao?
Nam chính giật mình nhẹ, ánh mắt trở lại lạnh lùng và khoanh tay đáp ngắn gọn:
- Cậu nói linh tinh gì thế?
Nhưng Thanh Duệ chỉ nhếch môi cười tinh quái:
- Đừng tưởng tôi không biết cậu quan tâm ai đâu. Ánh mắt không biết nói dối đâu.
Nam chính im lặng, chẳng biết đáp trả thế nào, nhưng có lẽ, trong lòng anh đã phần nào thừa nhận - cô ấy đúng là đang dần khiến trái tim anh rung động, dù chỉ là những rung cảm đầu tiên.
Không lâu sau, Hà Linh cũng xuất hiện, bước tới với nụ cười tươi rói và thái độ sôi nổi thường thấy. Cả hai nhanh chóng bao vây anh bạn lạnh lùng của mình.
Thanh Duệ nói với giọng như thầm thì nhưng rõ ràng cố ý để nam chính nghe thấy,
- Này, cậu thừa nhận đi, đừng giả vờ nữa. Hôm nay cậu trông chẳng khác gì đang chờ để bắt chuyện với ai đó đâu.
Nam chính nhíu mày, giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
- Hai người đừng suy diễn linh tinh. Tôi chỉ đang đợi vào tiết thôi.
Hà Linh cười nhẹ, ngồi xuống bàn bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh như thể đã nhìn thấu mọi thứ.
Đợi tiết hay là đợi nhìn ai đó đang ngồi bàn đầu thế kia? Cô liếc về phía bạn thân của mình đang chăm chỉ chuẩn bị bài, giọng nói trêu chọc:Sao không sang đó chào hỏi đi, cho phải phép.Nam chính cố giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng không giấu được chút bối rối, khẽ hạ giọng:
- Tôi mà ra nói chuyện, người ta lại bảo phiền. Tôi không có hứng thú bị làm phiền với mấy câu đùa nhảm của hai người.
Thanh Duệ phì cười, vỗ vai bạn mình như đang cổ vũ,
- Yên tâm đi, đến giờ thì cô ấy vẫn chưa than phiền đâu. Với lại, cậu mà cứ lạnh lùng thế này, cô ấy cũng chẳng hiểu được đâu. Đôi lúc phải thể hiện một chút chứ.
Hà Linh nhanh nhảu tiếp lời,
- Đúng đó! Với lại, cậu có thấy cô ấy đáng yêu không? Nhìn cách cô ấy chăm chỉ thế kia, tôi cũng muốn học hỏi đấy.
Nam chính lắc đầu, nhưng trong lòng không khỏi dao động. Anh quay lại nhìn Mai Vũ một lần nữa, lần này ánh mắt không còn lạnh lẽo mà phảng phất chút dịu dàng hiếm thấy.
- Thôi, đừng có trêu tôi nữa. Muốn học hỏi thì tự mà đi, đừng lôi tôi vào.
Hà Linh và Thanh Duệ nhìn nhau, không nhịn được bật cười, hiểu rõ rằng nam chính đang dần dần để ý và dành sự quan tâm cho nữ chính, dù cho anh không muốn thừa nhận điều đó.
Thanh Duệ khẽ cười, nhìn sang Hà Linh, ra hiệu cho cô nàng nói tiếp khi thấy sự hứng thú trong ánh mắt của nam chính, dù anh cố giữ vẻ mặt thản nhiên. Hà Linh hiểu ý, nhún vai một chút rồi hạ giọng, như muốn thêm phần bí ẩn cho câu chuyện.
Mai Vũ ấy hả? Cô ấy giỏi lắm đấy, đặc biệt là về công nghệ thông tin. Hà Linh bắt đầu, giọng điệu tràn đầy tự hào.Dù không ai nghĩ tới, nhưng cô ấy rành về máy tính và phần mềm như dân chuyên nghiệp. Lúc nào cần gì liên quan đến mạng hay công nghệ, cô ấy đều giúp tụi mình giải quyết nhanh gọn.Nam chính hơi ngạc nhiên, một nét thú vị lóe lên trong ánh mắt.
- Cô ấy không có vẻ là kiểu người đó. Anh nói, giọng khẽ khàng.
Hà Linh cười nhẹ:
- Đúng là ít ai biết thật, vì Mai Vũ không thích nói nhiều về bản thân. Cô ấy cũng không thích khoe khoang. Với cả, gia đình Mai Vũ không khá giả, nên có lẽ đó là lý do cô ấy trầm lặng và tự lập như thế. Lúc nào cũng tự mình cố gắng, tự tìm cách phát triển bản thân.
Thanh Duệ gật gù, thêm vào:
- Chính vì vậy mà cô ấy có phần cứng rắn, không dễ bị người khác chọc ghẹo hay bắt nạt. Nói chuyện với cô ấy thấy dễ thương nhưng cũng không dễ lấn lướt đâu.
Nam chính khẽ nhìn về phía nữ chính, ánh mắt càng thêm dịu lại, có vẻ đã hiểu thêm phần nào về con người cô.
- Cô ấy đúng là khác biệt!
Anh khẽ thốt lên, như tự nhủ với chính mình.
Hà Linh mỉm cười, như chờ đợi điều này từ lâu.
- Nên... nếu cậu có chút tò mò hay muốn tìm hiểu, đừng ngại. Cô ấy không khó gần như cậu nghĩ đâu.
Nam chính không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nam chính lấy hết can đảm, bước đến bàn của Mai Vũ. Cô đang mải tập trung vào cuốn sách, không hề hay biết có người đến gần. Anh hắng giọng nhẹ, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Mai Vũ! anh lên tiếng, hơi khựng lại một chút khi cô ngầng lên nhìn, có phần ngạc nhiên.À... chào. Có chuyện gì không?Anh thoáng bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Tôi nghe nói... à, về chuyện cậu giỏi công nghệ thông tin. Tôi cũng... có chút hứng thú với lĩnh vực đó.
Mai Vũ cười nhẹ, đôi mắt sáng lên, có phần bất ngờ và vui vẻ.
- Thật sao? Không ngờ đấy. Cậu muốn tìm hiểu gì?
Nam chính chần chừ một chút rồi đáp,
- Thực ra, tôi không biết gì nhiều, nhưng nghĩ là... nếu cậu có thể chỉ dẫn một chút thì... tôi rất vui.
Mai Vũ bật cười.
- Tưởng chuyện gì khó lắm. Được thôi, tôi sẽ dạy cậu vài thứ cơ bản. Không ngờ cậu lại quan tâm đến lĩnh vực này. Mà tớ tưởng thiếu gia như cậu phải biết lĩnh vực này từ bé rồi chứ!
Anh khẽ gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy cô vui vẻ.
Cảm ơn cậu. Anh nói nhỏ.Thực ra, tôi chỉ muốn hiểu thêm về cậu... Ý tôi là, về sở thích của cậu.Mai Vũ khựng lại, nhìn anh đầy ngạc nhiên. Ánh mắt cô dịu xuống, và sau giây phút ấy, cô khẽ mỉm cười.
- Vậy thì, chiều nay chúng ta sẽ cùng bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất nhé. Có vẻ sẽ khá thú vị đây.
Anh cũng mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
- Tôi rất mong đợi.
Hai người ngồi cạnh nhau, bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, và không khí dần trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]