Phong Uy ngồi lặng trong chiếc xe tối màu, đôi mắt nhìn qua ô cửa sổ, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư. Thanh Duệ ngồi bên cạnh, dõi theo biểu cảm của anh, đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Xe chậm rãi tiến vào con đường dẫn đến một căn biệt thự đồ sộ, kiến trúc tinh xảo nổi bật giữa khu vườn xanh mướt.
Thanh Duệ khẽ cười:
- Lần này là việc gì mà lại đích thân cậu đến tận đây thế?
Anh quay đầu lại, đôi mắt đượm vẻ lạnh lùng nhưng sâu trong đó vẫn có chút bất đắc dĩ.
- Chỉ là có vài việc cá nhân.
Thanh Duệ cười nhếch mép:
- Chuyện gì liên quan đến 'việc cá nhân' của cậu thì ít khi nào dễ dàng cả. Nhưng biệt thự này trông có vẻ không chỉ để bàn chuyện công việc thôi đâu, nhỉ?
Nam chính không trả lời, chỉ nhếch môi một chút, ánh mắt đăm chiêu. Khi chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn của biệt thự.
Căn biệt thự hiện ra như một tòa lâu đài hùng vĩ giữa khu vườn xanh ngát. Được bao quanh bởi hàng rào sắt đen cao vút, biệt thự nổi bật với những bức tường đá xám đậm, mang đậm nét cổ điển pha lẫn hiện đại. Trên các bức tường, những khung cửa sổ cao được làm bằng kính màu, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới nắng trời.
Phía trước biệt thự là một con đường lát đá dẫn từ cổng chính vào tận cửa. Hai bên đường, hàng cây cổ thụ cao lớn đứng hiên ngang, cành lá rậm rạp tạo nên bóng râm mát mẻ. Hoa hồng leo màu đỏ và trắng được trồng khắp quanh lối vào, tạo thành một vòng cung hoàn hảo ôm lấy căn biệt thự, điểm xuyết cho vẻ u tối của những bức tường đá.
Trước sảnh biệt thự là một đài phun nước lớn bằng đá cẩm thạch, với các tượng thiên thần và dòng nước trong vắt không ngừng chảy. Am thanh róc rách của nước mang lại một chút sinh động, trái ngược với vẻ uy nghi và trầm lắng của toàn bộ khu vực.
Nhìn từ xa, căn biệt thự toát lên vẻ sang trọng và bí ẩn, như một nơi ẩn chứa vô số câu chuyện và bí mật của dòng họ lâu đời này. Những lớp cây bụi rậm và hàng rào cây tỉa gọn gàng bao quanh không gian, tạo nên sự biệt lập và yên tĩnh, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Chiếc xe chầm chậm đi vào con đường lát đá đi thẳng đến cửa rồi dừng lại. Cả hai bước ra, trước mặt là bầu không khí trầm lặng và uy nghi. Các vệ sĩ và nhân viên trong bộ vest đen kính cẩn cúi chào, mở cửa đón hai người vào bên trong.
Bước vào phòng khách của biệt thự, không gian rộng lớn mở ra, mang lại cảm giác vừa sang trọng vừa cổ điển.
Trần nhà cao với những họa tiết điêu khắc tỉ mỉ, cùng đèn chùm pha lê lớn treo lơ lửng, phát ra ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp phòng. Ánh sáng phản chiếu qua các lăng kính nhỏ của đèn chùm, tạo nên những tia sáng lấp lánh như một vũ điệu ánh sáng ngay giữa không trung.
Phòng khách được bài trí bằng những đồ nội thất đắt giá, đặc biệt là bộ sofa bọc da cao cấp màu nâu trầm, rộng và sang trọng, nổi bật trên tấm thảm Ba Tư với họa tiết phức tạp dưới sàn. Bàn trà bằng gỗ tối màu, được chạm trổ tinh xảo, đặt ngay trước bộ sofa, trên đó là một ấm trà sứ tinh tế và vài chiếc tách trà trắng ngà, đậm chất cổ điển.
Trên sofa, hai người lớn - một người đàn ông và một người phụ nữ - đang ngồi nghiêm trang. Người đàn ông có vẻ ngoài uy quyền với mái tóc muối tiêu được chải ngược gọn gàng, ánh mắt sắc bén và khuôn mặt nghiêm nghị.
Ông mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo, tạo nên vẻ lịch lãm, nhưng không kém phần cứng rắn.
Người phụ nữ bên cạnh, thanh lịch và quý phái trong chiếc váy màu xanh đậm, toát lên vẻ điềm đạm và tinh tế.
Mái tóc nâu được buộc nhẹ sau gáy, đôi mắt sắc sảo nhưng dịu dàng. Bà cầm tách trà, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt hướng về phía cánh cửa với vẻ chờ đợi.
Phía sau họ, những bức tranh lớn đóng khung vàng treo trên tường, mô tả cảnh thiên nhiên và chân dung gia đình từ nhiều thế hệ. Căn phòng vừa có sự ấm cúng, vừa toát lên vẻ uy nghiêm của gia tộc, từng chi tiết đều nói lên sự cầu kỳ và tỉ mỉ trong cách bày trí. Không gian yên lặng, chỉ có tiếng đồng hồ cổ đang đều đặn tích tắc, tạo thêm bầu không khí trang nghiêm.
"Cạch!"
Người phụ nữ lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt dịu dàng của bà sáng lên. Bà đặt tách trà xuống bàn và đứng dậy, bước đến gần con trai với ánh mắt đầy yêu thương.
- Con trai yêu quý của mẹ!
Bà nói, giọng nhẹ nhàng và ấm áp, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. Bà khẽ đặt tay lên vai Phong Uy, quan sát kỹ gương mặt của anh, như thể muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn sau thời gian xa cách.
- Con vẫn khỏe chứ? Học hành ở trường thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì không?
Bà hỏi han, ánh mắt chăm chú như muốn nghe hết mọi chi tiết về cuộc sống của con trai. Đôi tay bà nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo sơ mi của anh, cử chỉ đầy âu yếm, như một thói quen khó bỏ từ khi anh còn nhỏ.
Anh khẽ mỉm cười đáp lại, khuôn mặt dường như bớt lạnh lùng,
- Dạ, con vẫn ổn, mẹ đừng lo lắng quá.
Anh giữ giọng bình tĩnh nhưng đầy sự kính trọng, để mẹ anh không phải bận tâm.
- Con vẫn đang cố gắng hết mình ở trường. Mọi chuyện đều tốt đẹp ạ.
Người phụ nữ gật đầu hài lòng, tay bà khẽ siết lấy vai con trai như muốn truyền thêm sức mạnh cho anh:
Mẹ biết là con sẽ luôn cố gắng hết mình. Nhưng nhớ chăm sóc bản thân, đừng để mình mệt mỏi quá.Vâng! Thật ra... con bị bệnh.
Phong Uy nói với tông giọng u buồn nhưng đôi mắt lại ánh lên sự tinh nghịch.
Nghe thấy thế, người phụ nữ ngay lập tức hoảng sợ, mặt mày tái mét, lo lắng nắm lấy tay nam chính:
- Bệnh gì cơ? Sao tự nhiên lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?
Người đàn ông bên cạnh cũng khẽ cau mày, nhìn con trai đầy lo lắng.
- Có cần đi khám ngay không? Con có triệu chứng gì không?
Ngay lúc ấy, Thanh Duệ, vốn đã hiểu ý của nam chính, bật cười khẽ và vội lên tiếng để giải thích,
- À... ý của cậu ấy là cậu ấy đã 'mắc bệnh'... yêu đấy ạ.
Cả hai người lớn ngạc nhiên, mặt đầy sửng sốt. Người phụ nữ chớp mắt, không tin vào tai mình, rồi ánh mắt bà dịu lại, chứa đầy niềm vui xen lẫn chút tò mò,
- Con... nói là... con biết yêu rồi à?
Nam chính mỉm cười, bối rối gật đầu,
- Vâng... con nghĩ là như vậy.
Người đàn ông bật cười lớn, phá tan không khí ngạc nhiên.
- Vậy mà làm ba mẹ cứ tưởng là chuyện gì to tát. Mà cũng đến lúc rồi, nhỉ?
Người phụ nữ nheo mắt, vừa cười vừa nói:
- Con trai, vậy là bây giờ ba mẹ phải chuẩn bị tinh thần có thêm 'cô con dâu' rồi hả? Không biết mẹ có cần học cách nói chuyện sao cho thật 'cool' với giới trẻ không nhỉ?"
Nam chính hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu:
- Mẹ à, không đến mức ấy đâu. Con mới chỉ bắt đầu thôi mà.
Người đàn ông bên cạnh bật cười ha hả, nhìn Thanh Duệ rồi quay lại trêu con trai,
- Vậy là con trai ba phải 'luyện tim thép' cho sẵn sàng vào trận tình trường rồi. Này, Duệ, con thấy bạn con có cần tập luyện gì thêm không?
Thanh Duệ lập tức "phụ họa," cười cợt nói:
- Thật ra thì, chú ạ, bạn con mà vào trận là phải tập luyện cả cách... đỡ cú 'bật' từ đối phương ấy ạ. Con nghĩ cậu ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần đâu!
Nam chính trợn mắt nhìn Thanh Duệ, giơ tay "dọa" đánh,
- Cậu im đi, biết gì mà nói chứ!
Người phụ nữ cười khúc khích, hùa theo:
- Đúng rồi, con phải học cách đỡ 'bật từ các bạn nữ cho kỹ vào. Đặc biệt là con gái bây giờ không dễ dđâu, chứ không phải như mẹ ngày xưa chỉ cần ba con mua kem là đã cảm động rồi.
Nam chính thở dài:
- Mẹ, mẹ nói cứ như con là trẻ con vậy đó. Con biết rồi mà.
Người đàn ông nghiêm mặt nhưng ánh mắt lại đầy tinh nghịch:
- Ba không lo chuyện khác, ba chỉ lo con trai ba sớm muộn gì cũng bị người ta bắt nạt thôi.
Thanh Duệ khoái chí cười:
- Thế nên mới cần có con đi cùng bảo vệ ấy chứ, phải không ạ?
Nam chính bật cười, nhìn hai người lớn và Thanh Duệ mà lắc đầu chào thua,
- Thôi được rồi, được rồi. Con hiểu rồi. Mọi người cứ trêu con suốt!
Cả bốn người cùng cười vang, tiếng cười hòa vào không gian sang trọng của căn biệt thự, tạo nên bẩu không khí ấm áp, vừa tấu hài nhưng lại đầy tình cảm gia đình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]