Sáng hôm sau, sau khi các tiết học buổi sáng kết thúc, Mai Vũ và Hà Linh rời khỏi lớp, đi dọc theo hành lang. Họ vừa trò chuyện, vừa thoải mái bước đi giữa dòng học sinh đông đúc. Nhưng bất chợt, cả hai phải dừng lại khi thấy 1 nhóm tiểu thư đang đứng chắn ngang lối đi, người dẫn đầu là một gương mặt quen thuộc với ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Liên Nguyệt Kỳ bước lên, nụ cười nửa miệng hiện rõ sự mỉa mai. Cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Mai Vũ.
- Không ngờ cậu giỏi bày trò như vậy đấy. Tưởng ngoan hiền thế nào, hóa ra lại đâm sau lưng người khác. Làm sao cậu nghĩ ra được cách đẩy tôi sang lớp khác? Có vẻ tính toán rất cẩn thận nhỉ?
Mai Vũ thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt nữ chủ, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần kiên quyết.
- Nếu cậu nghĩ mình bị chuyển lớp vì mình kém thì đừng đổ lỗi cho người khác. Ai cũng có thể thấy điểm số là yếu tố quyết định, chứ không phải âm mưu nào cả.
Liên Nguyệt Kỳ mắt trừng lớn, giọng đầy bực tức:
- Đừng có làm như cậu trong sạch lắm! Chính cậu đã tìm cách khiến giáo viên để ý đến tôi! Cậu tưởng mình hơn người khi lấy điểm cao trong kỳ thi khảo sát à?
Hà Linh bước lên bên cạnh, giọng điệu dứt khoát:
- Nếu ai đó không muốn bị để ý, thì tốt nhất nên tập trung vào việc học thay vì đi bới móc người khác. Cậu không nghĩ là mình đang làm quá rồi sao?
Những người trong nhóm tiểu thư bắt đầu nhìn nhau, có chút ngập ngừng khi thấy thái độ cứng rắn của Mai Vũ và Hà Linh. Nhưng Liên Nguyệt Kỳ vẫn không dừng lại, cô ta cười nhạt, đôi mắt lóe lên sự thách thức.
- Cứ tưởng mình cao thượng lắm à? Đừng tưởng chỉ một kỳ thi mà cậu đã hơn người. Rồi cậu sẽ thấy, tôi không dễ bị đẩy xuống như thế đâu.
Mai Vũ nhìn thẳng vào nữ chủ, giọng dứt khoát:
- Nếu cậu muốn chứng minh điều đó thì hãy làm bằng khả năng của mình, không phải bằng cách đi chỉ trích người khác.
Không khí trở nên căng thẳng. Mai Vũ và Hà Linh quay người đi định bỏ qua nhưng....
Khi hai người vừa quay đi, một bàn tay bất ngờ kéo mạnh vai Mai Vũ lại. Đó là nữ chủ, đôi mắt cô ta đỏ ngầu và ánh lên sự giận dữ.
Cô ta nói giọng cao vút, không kiểm chế nổi cơn giận dữ:
- Đứng lại! Cậu nghĩ mình là ai mà dám giở giọng đạo lý với tôi?
Bất ngờ trước hành động này, Mai Vũ hơi lùi lại để tránh mất thăng bằng. Thấy bạn mình không sao, ánh mắt Hà Linh sắc lạnh nhìn về phía đối phương.
Hà Linh giọng gay gắt:
- Cậu quá đáng rồi đấy! Không giải quyết bằng lời được thì lại định dùng vũ lực à?
Những học sinh xung quanh bắt đầu chú ý, nhiều người dừng lại nhìn cảnh xô xát, bàn tán xôn xao. Liên Nguyệt Kỳ không quan tâm đến những ánh mắt đó, tiếp tục tiến tới, vẻ mặt đầy hằn học.
- Đừng tưởng tôi dễ dàng chịu nhục như vậy. Cậu là kẻ lừa dối, lợi dụng và...!
Trước khi cô ta kịp nói thêm, Mai Vũ bình tĩnh nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định ngắt lời người trước mặt:
- Nếu cậu muốn đấu đá thì cứ nhắm vào tôi. Nhưng đừng lôi mọi người vào chuyện này. Cậu đang làm chính nhà cậu mất mặt vì cái tôi quá cao đấy.
Câu nói của Mai Vũ như một gáo nước lạnh, khiến nữ chính nguyên tác cứng người lại, ánh mắt đầy mâu thuẫn.
Bên cạnh đó, những người trong nhóm tiểu thư bắt đầu xì xào, có vẻ không thoải mái trước tình huống này.
- Thôi đủ rồi, gây chuyện ở hành lang thế này... Chúng ta cũng đâu muốn phiền phức thêm.
Những người xung quanh bắt đầu kéo đến, và cuối cùng, nhóm của Liên Nguyệt Kỳ đành bỏ đi trong vẻ bực tức và không cam tâm. Không khí lắng lại, Mai Vũ và Hà Linh thở phào, rồi bước đi, tiếp tục giữ sự bình thản và không để mình bị lay động bởi cuộc xô xát vừa rồi.
:
Liên Nguyệt Kỳ nghiến răng, vừa đi vừa lẩm bẩm đầy bực tức:
- Chắc nó nghĩ nó là ai mà dám dạy đời mình như thế? Đồ giả tạo, lúc nào cũng làm ra vẻ cao thượng, rồi tỏ ra được lòng người khác...
Một cô bạn đi cạnh, mắt nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nghe thấy, rồi nói nhỏ như để trấn an.
- Thôi kệ đi, đừng để ý đến bọn đó làm gì. Cậu phải tự tin lên, có khi cả lớp đều bênh cậu mà...
Nữ chủ càng tức hơn:
- Không, đừng có mà bênh nữa. Mình không chịu nổi cái kiểu mặt mũi như thế của nó. Rồi mình sẽ cho nó biết tay, không để yên như thế đâu!
Những bước chân của cô ta trở nên mạnh mẽ hơn, mỗi bước như trút thêm phần nào cơn giận. Trong khi đó, những bạn đi cùng đều im lặng, lo lắng nhưng không dám nói gì thêm, sợ càng khơi gợi thêm cơn giận của cô.
Liên Nguyệt Kỳ nói nhỏ nhưng đầy căm ghét:
- Đợi đấy, rồi xem, cái trò giả vờ ngây thơ đó sớm muộn cũng lòi ra thôi...
Cô ta vẫn tiếp tục lầm bầm cho đến khi.....
.....bước chân vào khu vườn riêng của nam chính, ánh mắt dáo dác tìm kiếm. Nhưng khi nhận ra không có ai ở đây, cơn giận dữ trên khuôn mặt cô ta càng thêm rõ ràng.
Liên Nguyệt Kỳ nghiến răng, nói nhỏ với giọng cay đắng:
- Anh ta đâu rồi? Lúc nào cũng ở đây mà giờ lại biến mất được sao?
Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên vẻ không cam lòng, cảm thấy bực bội vì không thể gặp được người mình muốn tìm. Cô đi tới đi lui quanh khu vườn, đôi lúc ngừng lại, gạt mấy chiếc lá dưới chân như để xả giận.
- Mình đã tới tận đây rồi, không lẽ cứ đứng đợi? Thế mà mình tưởng ít nhất anh ta sẽ có chút để ý tới mình...
Sự chờ đợi khiến cô càng thêm khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào không gian tĩnh lặng của khu vườn. Cuối cùng, sau khi nhìn đồng hồ và thấy thời gian trôi qua khá lâu, cô bất mãn thở dài, quyết định bước đi, nhưng không giấu nổi vẻ giận dữ và thất vọng.
Nữ chủ tự nhủ, giọng đầy tức giận:
- Được rồi, cứ chờ đấy. Mình không tin là sẽ không có ngày khiến anh phải chú ý đến mình.
Cô xoay người, bỏ đi với những bước chân nặng nề, để lại một bầu không khí căng thẳng như thể vẫn còn quẩn quanh khu vườn tĩnh mịch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]