Lớp học sáng nay bỗng nhiên có sự thay đổi lớn, khi cô Lan bước vào với một nụ cười tươi tắn và lời chào thân thiện. Mọi ánh mắt trong lớp ngay lập tức dồn vào cô giáo, vì sau khi cô vừa để một tờ giấy trên bàn, không khí trong lớp trở nên có phần kỳ lạ.
- Chào các em, hôm nay cô có một thông báo đặc biệt. Chúng ta sẽ chào đón hai học sinh mới gia nhập lớp học của mình.
Các học sinh trong lớp bắt đầu xôn xao, thì thầm và không thể giấu nổi sự tò mò. Những ánh mắt bắt đầu nhìn nhau, đoán già đoán non về những học sinh mới này.
- Các em hãy chào đón bạn Hà Linh và bạn Thanh Duệ!
Cô Lan nói, chỉ tay về phía hai học sinh đứng bên cạnh cô.
Lời giới thiệu của cô giáo vừa dứt, cả lớp lập tức im lặng, rồi dần dần tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Hà Linh và
Thanh Duệ đứng lên từ ghế, cùng nhau đi ra giữa lớp, ánh mắt các bạn học sinh đều đổ dồn vào họ. Hà Linh mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cũng có phần tinh nghịch. Còn Thanh Duệ, hôm nay cậu ta mang một vẻ ngoài thư sinh, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, không quá nổi bật nhưng cũng dễ dàng khiến người khác phải chú ý.
Tất cả ánh mắt trong lớp đều hướng về hai người mới, không ai không ngạc nhiên khi hai học sinh này dường như quá khác biệt so với những người còn lại trong lớp.
Mai Vũ ngồi gần đó, nhìn Hà Linh và Thanh Duệ với vẻ mặt không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Một cảm giác vui mừng nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng cô. Cô đã biết Hà Linh và Thanh Duệ từ trước, nhưng không ngờ cả hai lại gia nhập lớp học của mình. Điều này thật sự làm cho mọi thứ trở nên thú vị hơn. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh khi thấy Hà Linh đã đến.
Phong Uy ngồi ở bàn bên cạnh, cũng không thể giấu vẻ bất ngờ khi nhìn thấy thằng bạn thân. Thanh Duệ... sao nó lại ở đây. Tuy nhiên, cảm giác vui mừng lại chiếm ưu thế hơn cả, ít nhất là trong khoảnh khắc này. Anh nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Mai Vũ, nhận thấy cô cũng có vẻ vui mừng không kém.
Cả lớp lắng xuống khi giáo viên chủ nhiệm tiếp tục:
- Chúng ta sẽ có hai bạn ngồi ở các vị trí khác nhau. Hà Linh, em sẽ ngồi cạnh bạn Mai Vũ, còn Thanh Duệ sẽ ngồi gần bạn Lãnh Phong Uy.
Nhưng không ai nói gì, và cả hai chỉ nhìn nhau rồi chuyển ánh mắt về phía Hà Linh và Thanh Duệ, thầm nghĩ rằng những ngày tiếp theo trong lớp học chắc chắn sẽ không còn nhàm chán nữa.
Sau khi cả hai học sinh mới ngồi vào chỗ, tưởng xong nhưng không khí trong lớp vẫn không thể bình lặng như thường lệ.
- Trước khi bắt đầu bài học hôm nay, cô muốn dành một chút thời gian để nhận xét về kết quả kỳ thi khảo sát của các em.
Cô Lan nói, ánh mắt lướt qua cả lớp.
- Các em đã nỗ lực rất nhiều, nhưng vẫn còn nhiều điều cần cải thiện.
Không khí lớp học dần trở nên căng thẳng khi các học sinh chờ đợi những lời nhận xét chi tiết. Một vài học sinh có vẻ lo lắng, trong khi những người khác cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Trước hết, cô muốn khen ngợi những em đã đạt thành tích tốt. Cô giáo nói, đưa mắt nhìn về phía hai người đang ngồi cuối lớp.Phong Uy, em vẫn giữ vững phong độ, đứng đầu lớp với điểm số xuất sắc. Cô thật sự rất tự hào về em.Nam chính khẽ gật đầu, một chút tự hào nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh và điềm đạm.
- Và Mai Vũ, điểm số của em cũng rất cao, đặc biệt là môn Văn. Cô rất vui vì em đã dành thời gian và công sức vào học tập.
Mai Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy hài lòng với kết quả của mình. Tuy chưa thể đạt thành tích xuất sắc nhất, nhưng tiến bộ này đã là một động lực lớn để cô tiếp tục cố gắng.
Cô giáo tiếp tục với một vài lời nhận xét khác cho các học sinh còn lại, chỉ ra những điểm mạnh và yếu cần cải thiện ở từng môn học.
Nhưng không chỉ có những mặt tốt.... Cô tiếp lời, ánh mắt nghiêm nghị quét qua các học sinh....Còn một số bạn vẫn chưa đạt yêu cầu và cần phải cố gắng rất nhiều. Thầy cô đã rất nghiêm túc xem xét, và những bạn này sẽ phải chuyển sang lớp phù hợp hơn để được hỗ trợ kỹ lưỡng hơn.Không khí lớp đột ngột trầm lắng, một vài học sinh bối rối, và một số khác cảm thấy lo lắng.
-....
- Liên Nguyệt Kỳ!
Khi cô Lan vừa dứt lời, không khí lớp học chìm vào yên lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những người bị gọi tên phải chuyển lớp. Cái tên Liên Nguyệt Kỳ vang lên trong tiếng xì xào ngỡ ngàng của các bạn xung quanh, nhiều người không khỏi giật mình, còn một vài người kín đáo trao đổi ánh mắt đầy hài lòng.
Nữ chủ, thường ngày vốn luôn ngẩng cao đầu với nụ cười kiêu ngạo, giờ đây sắc mặt tái đi, đôi mắt mở lớn kinh ngạc và không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô nhìn chằm chằm vào cô giáo, đôi môi mím chặt, bàn tay nắm lại, siết mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Dáng vẻ tự tin và kiêu kỳ thường thấy của cô ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tổn thương và phẫn nộ không giấu được. Trong phút chốc, ánh mắt cô lướt qua
Mai Vũ với tia nhìn lạnh lẽo, như thể đổ lỗi cho cô về sự việc này.
Mai Vũ ngồi bên dưới, ánh mắt lộ chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lặng lẽ cúi đầu. Cô cảm nhận được ánh nhìn đầy thù địch của cô ta nhưng không có ý định đáp trả vì không muốn cắt ngang niềm vui của chính mình.
Cạnh cô, Hà Linh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dấy lên một chút hả hê thầm kín nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh.
Còn Phong Uy, đôi mắt anh thoáng qua chút thương cảm nhưng không hề có ý định can thiệp, chỉ đơn giản giữ im lặng, tôn trọng quyết định của cô giáo.
Cô Lan tiếp tục nói, giọng vẫn điềm đạm nhưng không thiếu phần kiên quyết:
- Tôi hy vọng rằng đây là một bài học để các em cố gắng hơn, nỗ lực hết mình trong học tập. Đôi khi, thay đổi là điều tốt nhất để phát triển bản thân.
Liên Nguyệt Kỳ không nói gì thêm, chỉ đứng dậy với đôi vai nặng trĩu và bước ra khỏi lớp trong ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa thích thú của các bạn. Cô ấy đi, nhưng không quên liếc nhìn lại, trao một ánh mắt đầy căm phẫn về phía Mai Vũ như một lời cảnh cáo thầm lặng. Trong khoảnh khắc, cả lớp như bị cuốn theo cảm xúc phức tạp giữa vui mừng, sững sờ, và cũng không thiếu đi sự đồng cảm thầm kín.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]