Mộ Thượng Thành buông con gái ra, vội vàng lau nước mắt: “Ai lại đến nhà thế nhỉ?”
Nói rồi, Mộ Thượng Thành lập tức đứng dậy đi mở cửa.
“Đây là...” Khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, vẻ mặt Mộ Thượng Thành có chút khó coi, nhưng đương nhiên đây chỉ là hắn ta cố tình tỏ ra vậy thôi. “Tiểu Lưu, sao lại là cậu? Cậu mang nhiều hành lý thế này đến đây, chẳng lẽ là...”
“Ông Mộ, đây đều là đồ của tiểu thư.” Tiểu Lưu ngắt lời Mộ Thượng Thành. “Bà Trình bảo tôi mang đồ của tiểu thư đến đây.”
“Bà Trình còn nói, sau này tiểu thư không cần về nữa, cứ ở lại sống cùng ông Mộ.”
Nói xong, Tiểu Lưu lập tức xoay người rời đi, không cho Mộ Thượng Thành cơ hội mở miệng.
Mộ Thượng Thành cũng không định mở miệng ngăn Tiểu Lưu, chỉ nhếch mép nở một nụ cười lạnh đầy giễu cợt.
Trình Xuân Nha cũng được lắm!
Thế mà lại nghĩ ra được cả chiêu này.
Cùng lúc đó, Mộ Nam Tích cũng đi tới bên cạnh Mộ Thượng Thành. Nhìn những chiếc vali đặt ngoài cửa, vẻ mặt cô tức giận không nói nên lời.
“Cha, mẹ chắc chắn là cố ý rồi, bà ấy cố tình muốn ép con phải cúi đầu nhận thua.” Mộ Nam Tích tức giận nói.
“Haiz!” Mộ Thượng Thành bất đắc dĩ thở dài. “Thôi được rồi, con cũng đừng chấp nhặt với mẹ con nữa. Suy cho cùng thì mẹ con cũng chỉ vì quan tâm con thôi, làm mẹ, ai lại muốn con gái mình hiến đi một quả thận chứ?”
“Cha, sao cha còn nói đỡ cho mẹ thế?” Vừa nói, hốc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/5076155/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.