“Ồ! Hai vợ chồng đang khóc tang đấy à!” Đúng lúc này, Trình Xuân Nha xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Chỉ thấy cô nhếch mép cười khinh bỉ, sải bước trên đôi giày cao gót đi vào, ánh mắt miệt thị nhìn Mộ Nam Tích trên giường bệnh: “Con bé này vẫn chưa c.h.ế.t kia mà? Trông còn tỉnh táo chán, sao hai vợ chồng các người đã vội vã khóc tang thế?”
“Lẽ nào,” cô ta kéo dài giọng, nụ cười trên mặt lộ rõ vẻ hả hê. “Là đứa con gái cưng của hai người c.h.ế.t rồi, nên mới ở đây khóc lóc à?”
“Nhưng mà nếu con gái cưng của hai người c.h.ế.t thật rồi, sao không mau đi lo hậu sự cho nó đi, lại còn có tâm trạng ở trước mặt Nam Tích mà khóc lóc thế này?”
“Chậc chậc! Người không biết còn tưởng con bé bỏ đi Nam Tích này mới là con gái cưng của hai người đấy.”
Sắc mặt Mộ Thượng Thành và Trình Xuân Thiến khó coi đến mức không lời nào tả nổi. Từng câu từng chữ của Trình Xuân Nha đều nguyền rủa con gái họ c.h.ế.t đi, điều này thực sự đã chạm đến giới hạn của hai người.
Thế nên, hai vợ chồng họ chẳng còn tâm trí nào mà diễn kịch nữa, ánh mắt phẫn nộ của họ nhìn Trình Xuân Nha chằm chằm như muốn xuyên thủng người cô ta.
“Mẹ, sao mẹ có thể độc ác như vậy?” Mộ Nam Tích tức giận nói. “Con chưa từng thấy ai độc ác như mẹ. Em Như Tình vẫn đang sống sờ sờ ra đó, vậy mà mẹ cứ luôn miệng nguyền rủa em ấy c.h.ế.t đi.”
“Mẹ,” Mộ Nam Tích bi phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/5076156/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.