Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
“Đi chơi!”
Hạng Tinh nghe vậy, mắt hạnh ướt mềm lập tức sáng lên.
Hai ba ngụm nuốt bánh bao xong, chợt tiến đến trước mặt Vũ Văn Dận, mắt tràn đầy chờ mong mà chớp chớp, “Tỷ còn chưa nói cho ta biết tỷ muốn dẫn ta đi chơi ở đâu!”
Vũ Văn Dận bật cười, vẫn như cũ không trả lời.
Chỉ lấy khăn tay lụa ra dính chút nước trà, cũng cầm lấy tay nhỏ của tiểu gia hỏa, cẩn thận lau bàn tay tràn đầy mùi bánh bao thịt.
Mới nói: “Ta muốn dẫn nàng đến một chỗ có lẽ không chơi vui cho lắm...Nhưng mà nàng cần phải đi một chuyến.”
“Hửm?”
Hạng Tinh đầy đầu dấu chấm hỏi.
Là chỗ nào nhỉ...
...
Xe ngựa tiếp tục chạy mấy ngày rồi dừng lại.
Đi tới dưới chân dãy núi kéo dài ở phía bắc Hoàng đô.
Dãy núi này, Hạng Tinh có nghe qua vài lần ở trong cốt truyện.
Nó tên Diên Thương Sơn Mạch, là dãy núi cao nhất trong lãnh thổ Đại U, địa hình cũng hiểm trở nhất.
Giống như một bức tường thành màu lục đậm, ngăn cách người dân ở đồng bằng Nam U, cùng dân tộc thiểu số ở Bắc U —— tộc nhân Diên Thương.
Nhưng mà may mắn, khi Tiên đế trị vì, từng ở trong núi mở ra mấy con đường thương mại, kết hợp kinh tế dân sinh, cộng đồng giàu có.
Bởi vậy, bá tánh hai bên dãy nũi vẫn chưa ngăn cách với nhau, ở chung vô cùng hòa hợp.
Nhưng mà.
Xe ngựa của Vũ Văn Dận cũng không chạy đến một con đường thương mại nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nang-vua-mem-vua-ngot/421128/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.