Khuynh Diễm nằm trong phòng khách, phớt lờ âm thanh đáng thương đang phát ra từ phòng Miên Tửu.
Nhưng tiếng khóc cứ cách một giây lại lớn hơn một chút, đến cuối cùng gần như là dựa sát vào tai cô mà gào lên.
Khuynh Diễm không chịu nổi nữa, đập bàn ngồi dậy!
Cốc cốc cốc.
Miên Tửu vừa nghe tiếng gõ cửa phòng, lập tức chỉnh ghi âm cho tiếng khóc nghe đau thương gấp mấy lần.
"Em vào đi."
Nói xong liền nằm yên trên giường, mở to mắt chờ đợi.
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, người máy tí hon lách mình đi vào, khoanh tay đứng trước cửa, ngước mắt nhìn Miên Tửu.
"Em đừng nghĩ năn nỉ tôi, tôi tức giận rồi, sẽ không tha thứ đâu." Miên Tửu cũng học theo dáng vẻ người máy tí hon, nằm trên giường khoanh tay lại.
"Tắt tiếng ghi âm ồn ào của anh đi." Biết giờ ta chỉ là đứa bé nhỏ xíu đáng thương không? Âm thanh đều bị phóng đại, mi muốn dùng âm thanh giết ta đúng không?
"Em không dỗ tôi mà còn chê tôi ồn?" Ánh mắt Miên Tửu vẫn như máy móc lạnh băng, nhưng giọng nói lại tràn ngập tổn thương đến cùng cực.
"Tôi đau lòng đến khóc luôn rồi, mà em còn chê tôi làm ồn đến em?"
Khuynh Diễm: "..." Nói cứ như hắn khóc thật ấy!
Miên Tửu trùm chăn qua đầu, không muốn tiếp tục nhìn Khuynh Diễm nữa.
Tiếng khóc cũng tắt đi, bộ dạng kia giống như đứa nhỏ hờn dỗi đang nói, giờ tôi không khóc nữa, tôi trốn trong chăn khóc một mình, không thương tôi thì để tôi khóc đến chết luôn đi!
Tín hiệu phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158592/chuong-238-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.