Hứa Vân nhìn kỹ thi thể trên mặt đất, ánh mắt lập tức lóe lên, như vừa bắt được tia hy vọng! 
"Cô đã giết Huyết Tộc nhà Batmuy!" Khuynh Diễm giết Batmuy, đồng nghĩa Holbrick vi phạm huyết thệ, là cái cớ cho Hội Đồng Huyết Tộc khởi binh! 
Loài người có hy vọng được tự do rồi! 
Khuynh Diễm không thèm để ý lời buộc tội của Hứa Vân, mà chỉ tốt bụng nói: "Khâu Thương chiến thắng rồi, loài người đã bị Huyết Tộc cai trị. Chúc mừng cô được như ước nguyện nha!" 
Nụ cười của Khuynh Diễm rực rỡ xinh đẹp, nhưng đâm vào mắt Hứa Vân lại chẳng khác gì gai nhọn, khiến nỗi áy náy và oán hận dưới đáy lòng ào ạt trào dâng. 
Con người thường không đủ dũng cảm để đối diện với lỗi lầm của chính mình. 
Mà Hứa Vân còn luôn tự cảm thấy bản thân rất lương thiện, nên cô ta càng không thể thừa nhận, chính cô ta là người đã phản bội đồng loại. 
Bởi vì nếu thừa nhận, hình tượng lương thiện mà cô ta đắp nặn về chính mình sẽ hoàn toàn sụp đổ. 
Sự thừa nhận này, còn đau đớn hơn cả cái chết! 
Hiện tại bị Khuynh Diễm đâm trúng vết đau, Hứa Vân bắt đầu đẩy thù hận lên người Khuynh Diễm: "Tôi sẽ nói việc này với gia tộc Batmuy! Cô giết hắn chính là vi phạm huyết thệ, tội ác của cô sẽ bị trừng phạt!" 
"Vậy xem ra cô lại phải quay về chỗ của Khâu Thương rồi." Khuynh Diễm không nhịn được cảm thán. Đúng là nam nữ chính, dù chạy thế nào cũng trở về bên nhau. 
"Tôi..." Hứa Vân chần chờ. Khó khăn lắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158572/chuong-228-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.