Đường Cẩn bị đánh. Trận đánh thảm thiết nhất trong bốn thế giới qua. Nhưng hắn không hối hận, mà còn cực kỳ hả hê. Thế giới này hắn đến tìm Khuynh Diễm chậm như vậy, là vì hắn cố ý! Cố ý để cô và Diệp Nhiên ở bên nhau, hai người càng hạnh phúc càng tốt, càng thân mật càng tốt. Đến sau cùng khi sự thật bại lộ, cô sẽ thấy tất cả những gì cô đã làm cùng Diệp Nhiên là sai trái đến cỡ nào! Rồi cả cô và Diệp Nhiên đều sẽ bị chuyện này ám ảnh, tận sâu trong linh hồn tồn tại áy náy, luân lý đạo đức bị đánh vỡ. Một khi đã phát sinh rạn nứt, thì không chỉ thế giới này, mà tất cả các thế giới sau, hai người đều không thể tiếp tục ở bên nhau! Đường Cẩn tính toán đến cực kỳ độc ác. "Tiểu Diễm, em đánh anh thì được cái gì? Cũng không thể thay đổi sự thật này đâu! Ha ha ha! Ha ha..." Đường Cẩn đang cười thì mặt méo xệch, đau đến cổ họng không thể phát ra âm thanh. "Sự thật hay không, cũng không phải do các người quyết định." Khuynh Diễm nhếch môi cười lạnh, một giây sau lại chuyển thành nụ cười thân thiện rực rỡ, vẫy tay chào tạm biệt: "Trư Bát Giới, lên đường thôi!" "Không..." Đường Cẩn giãy giụa, đáy mắt tràn ngập không thể tin, đồng tử giãn lớn đến hết cỡ. Linh hồn hắn... linh hồn hắn đang bị cô hút đi! Nhưng hắn hoàn toàn không ngăn lại được! Không! Không thể nào! Hắn muốn sống! Bằng mọi giá hắn phải tiếp tục sống! Đường Cẩn chết. Là thể xác của hắn chết, vẫn là do hắn tự hạ thủ đoạn với chính mình. Khuynh Diễm xoay ngón tay cười nhạt. Chạy thoát thì sao? Sống thì thế nào? Một khi hồn đã thiếu phách, không đần thì cũng thành thiểu năng. Luồng ánh sáng xanh lắc lư trong lòng bàn tay cô, bị siết lại bóp chặt! Dám tính kế ta, thì phải đủ sức gánh chịu hậu quả từ ta! — Hứa Vân chạy đến miền Đông Huyết Tộc lánh nạn, Khâu Thương gần như hoàn toàn phát điên, dùng đủ mọi cách hành hạ cô. Thời điểm hắn tỉnh lại, cô đã rất vui mừng. Nhưng ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ tới, hắn lại nói cô làm não hắn tổn thương, còn xem cô là kẻ thù giết cha hắn. Hắn đã quên cô là người cứu hắn thoát khỏi Viện Nghiên Cứu sao? Hắn đã quên nhờ cô mà hắn mới có thể sống sót sao? Huyết Tộc đều đứng về phía hắn, bắt nhốt cô, ngược đãi cô. Tại sao cô đối xử với bọn họ tốt như vậy, bọn họ lại không biết ơn mà còn đối xử tàn nhẫn với cô? Hứa Vân vì để chuộc lại lỗi lầm và muốn chứng mình sự thành tâm của mình, đã vẽ sơ đồ bên trong Viện Nghiên Cứu cho Khâu Thương, giúp hắn đột phá vòng vây giành được chiến thắng. Nhưng cuối cùng, hắn cũng không ghi nhận công lao của cô. Mà hắn mang cô đến Viện Nghiên Cứu, để cô tận mắt chứng kiến người thân, bạn bè cô bị giết chết. Dù Hứa Vân cầu xin thế nào Khâu Thương cũng không dừng lại, hắn ép cô phải mở to mắt mà nhìn, đây là những gì mà chính tay cô ban cho đồng loại! Vào ngày giành được chiến thắng, Huyết Tộc tại trên lãnh thổ loài người ăn mừng vinh quang, giơ tay bắt được kẻ nào liền hút máu kẻ đó đến chết, bất kể người già trẻ nhỏ, đều bị bọn chúng tàn sát! Hứa Vân bàng hoàng không tin vào mắt mình, đây là những Huyết Tộc mà cô luôn một lòng bảo vệ sao? Từ nhỏ Hứa Vân lớn lên ở thế giới con người, chỉ nhìn thấy Huyết Tộc bị hành hạ. Về sau vào Viện Nghiên Cứu, lại chứng kiến Huyết Tộc giãy giụa đau đớn mà chết. Hứa Vân xuất phát từ lòng lương thiện mà sinh ra đồng cảm với Huyết Tộc. Cô cảm thấy Huyết Tộc là kẻ yếu, bởi vì họ bị con người khống chế. Cô là con người, là kẻ mạnh, nên cô muốn giang tay giúp đỡ kẻ yếu. Nhưng cô lại không biết rằng, Huyết Tộc vốn không yếu, tất cả những thứ cô nhìn thấy chỉ là một phần của sự thật. Nếu cô trưởng thành ở lãnh địa Huyết Tộc, cô sẽ biết con người nơi đó bị Huyết Tộc đối xử tàn nhẫn đến mức nào. Huyết Tộc ở lãnh địa con người đáng thương, vậy con người ở lãnh địa Huyết Tộc không đáng thương sao? Lương thiện là tốt đẹp, nhưng lương thiện thiếu hiểu biết chính là hủy hoại. Hủy hoại người khác, và cũng là hủy hoại chính bản thân mình. Hứa Vân hận Huyết Tộc! Cô cảm thấy bọn họ lừa gạt cô! Lợi dụng lòng thương hại của cô! Cô sẽ làm mọi cách để cứu loài người, để trả lại một thế giới công bằng tốt đẹp cho nhân loại. Hứa Vân trốn thoát khỏi Khâu Thương, chạy đến miền Đông Huyết Tộc tìm thân vương Ethelbert. Cơ hội duy nhất để con người lần nữa giành lại quyền tự chủ, chính là khuấy lên mâu thuẫn bên trong nội bộ Huyết Tộc. Cô muốn châm ngòi cho Holbrick khởi binh đánh Jarden! Hứa Vân đang chìm trong suy nghĩ thù hận, thì chợt nhìn thấy phía trước có một cô gái, đang cong môi cười nhìn một thi thể. Cô gái đột nhiên quay đầu, vừa nhìn thấy Hứa Vân, cô liền giơ tay vẫy chào, dáng vẻ thân thiện như người quen cũ gặp lại sau nhiều năm xa cách. "Nữ chính, cô vào lãnh địa của tôi, có làm giấy phép nhập cảnh chưa? Nhập cảnh trái phép sẽ bị bắt đó nha!" Khuynh Diễm tốt bụng nhắc nhở. Muốn tiến vào lãnh thổ miền Đông không quá khó khăn, nhưng trước tiên phải khai báo thân phận, để gia tộc Holbrick dễ dàng quản lý, ngăn ngừa nội loạn. Hứa Vân tức khắc liền căng thẳng. Cô đang chạy trốn khỏi Khâu Thương nên đương nhiên không làm giấy phép, hiện tại nữ Huyết Tộc này nói vậy là muốn làm khó cô sao? Hứa Vân không có ấn tượng tốt với Khuynh Diễm. Hứa Vân nghĩ, bởi vì bản tính cô lương thiện, luôn nghĩ cho người khác, nên cô không thích kiểu người ngang ngược, ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình như Khuynh Diễm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]