Thiếu niên an tĩnh nằm trên giường, hơi thở mỏng nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như đang ngủ say.
Khuynh Diễm ngồi bên giường, chần chờ một lúc, nhẹ nắm lấy bàn tay hắn.
Lẽ ra Diệp Nhiên đã chết, nhưng vì câu nói không muốn chết của hắn, nên cô không để hắn đi.
Khuynh Diễm đặt lực lượng kéo dài sinh mệnh lên người Diệp Nhiên.
Nói là lực lượng kéo dài sinh mệnh, chi bằng nói là lực lượng giam giữ linh hồn.
Hắn không thể tỉnh lại, cả đời này cũng không thể tỉnh lại.
Nhưng linh hồn hắn lại không thể rời đi, bởi vì cô không buông tha hắn.
Đã muốn từ bỏ hắn, đã muốn ngăn bản thân không được quá tham lam, nhưng hắn lại cứ liều mạng giữ lấy cô.
Xung quanh cô dựng đầy hàng rào gai nhọn, hắn lại cứ không biết đau đớn lao vào.
Khuynh Diễm không chắc cảm giác mình đối với Diệp Nhiên là gì.
Là thấy hắn quá ngốc nên cô không nỡ bỏ mặc, là vì hắn ở bên cô quá lâu nên trở thành thói quen, hay là vì... cô thích hắn?
Thích? Là gì?
Cô không biết.
Vui, buồn, yêu, hận, là thế nào?
Cô cũng không biết.
Bởi vì cô không thể biết được.
Những cảm xúc cô biểu hiện ra, chỉ là đang mô phỏng theo người khác, nên nụ cười cô không làm họ vui vẻ, mà chỉ như con rối không có linh hồn khiến họ chán ghét.
Nhưng cô không sợ hãi, bởi vì họ mới là người phải sợ hãi cô.
Nếu hắn đã cố chấp muốn ở bên cô, cô sẽ giữ lấy hắn.
Nhưng nếu sau này hắn phát hiện dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158573/chuong-228-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.