Mặc dù Khuynh Diễm không hiểu lối tư duy của Diệp Nhiên, nhưng cô vẫn cảm thấy thức ăn nhỏ này rất ngoan, không quấy không náo cũng không lải nhải.
Quyết định cưng chiều hắn thêm một chút.
Nhưng sự thật chứng minh, đừng nên tin lời Khuynh Diễm nói, mấy hôm trước vừa nghĩ cưng chiều người ta, mấy hôm sau đã bóp miệng người ta rót cháo đến sặc.
Bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập quở trách, cuối cùng khuyên cô thời gian này tốt nhất đừng tiếp xúc với Diệp Nhiên, tránh làm bệnh tình hắn thêm nghiêm trọng.
Khuynh Diễm: "..." Dựa vào cái gì?
Hắn là thức ăn nhỏ của ta, còn lâu ta mới tránh xa hắn!
Diệp Nhiên nhìn Khuynh Diễm bưng cháo tiến vào phòng, lập tức giơ hai tay lên che miệng, lắc lắc đầu: "Không ăn, tôi không ăn."
Khuynh Diễm không mặn không nhạt mỉm cười: "Muốn tự ăn hay muốn bị rót lần nữa?"
Bác sĩ nghe thấy liền nhảy dựng muốn xông tới, Tiểu Tam vội vàng bịt miệng ông ta kéo ra ngoài.
Dù Diệp thiếu gia đáng thương, nhưng chúng ta không nên chống đối chị hai đâu, nếu không thì mỗi người đều bị rót một chén cháo đấy!
Tiểu Tam cho rằng Diệp Nhiên và bọn hắn đều là người đồng cảnh ngộ, bị Khuynh Diễm cưỡng ép bắt về.
Nhưng Diệp Nhiên còn thảm hơn bọn hắn, chắc là vì Diệp Nhiên đẹp, người ta thường nói đẹp quá số sẽ khổ.
Thật may vì mình được xấu!
Bác sĩ bị Tiểu Tam kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Khuynh Diễm và Diệp Nhiên.
Cô đưa bát cháo đến trước mặt hắn: "Ăn."
Diệp Nhiên vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158531/chuong-107-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.