Viện Nghiên Cứu vẫn chưa vượt qua hỗn loạn cũ, thì đã bị căng thẳng mới ập đến. Nguyên liệu sản xuất thuốc khống chế Huyết Tộc đột nhiên bị thiếu hụt, cộng thêm tổn thất từ cháy nổ lần trước, nên lượng dự trữ còn lại cũng không nhiều. Ngoài những lãnh đạo phía trên, không ai rõ nguyên liệu sản xuất là thứ gì, càng không rõ lý do vì sao phát sinh thiếu hụt. Họ chỉ biết bên trên đang truy tìm ai đó, lệnh phong tỏa ban bố khắp lãnh địa loài người, không khí toàn thành đều dồn nén áp lực. Biệt thự Diệp gia. "Thưa lão gia, vẫn chưa có tung tích của tiểu thiếu gia." Quản gia cúi đầu, lo lắng báo cáo. "Đã ba ngày rồi vẫn chưa tìm được?" Diệp Tông sắc mặt nặng nề ngồi trong thư phòng, bàn tay bóp mạnh thái dương: "Còn A Quý thì sao? Đã tỉnh lại chưa?" "Đại thiếu gia..." Quản gia căng thẳng ngập ngừng: "Cậu ấy đã tỉnh, nhưng đầu óc..." Không ai rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết tối đó Diệp Quý vào phòng ngược đãi Diệp Nhiên. Diệp Quý luôn được cưng chiều, chỉ cần hắn không làm Diệp Nhiên mất mạng, thì hắn muốn chơi thế nào cũng được, người trong Diệp gia đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng đêm đó Diệp Quý ở bên trong quá lâu, Diệp Tông lo hắn làm chết Diệp Nhiên thì sẽ không còn nguồn máu, nên mới phân phó quản gia vào kiểm tra. Máu đọng thành vũng lớn trên sàn nhà, Diệp Quý đã ngất xỉu, toàn bộ máu đều chảy ra từ cổ tay hắn! Đến nỗi nếu bọn họ vào trễ chút nữa, thì Diệp Quý chắc chắn không qua nổi. Nhưng đây chưa phải chuyện kinh hãi nhất, bởi vì thứ đáng sợ nhất là, Diệp Nhiên mất tích! Máu của Diệp Nhiên là thứ duy trì địa vị của Diệp gia ở Viện Nghiên Cứu, mất đi hắn chính là mất đi toàn bộ vinh quang của Diệp gia. Mọi người lập tức nhằm vào Diệp Quý, ép hắn tỉnh lại để tra hỏi tung tích Diệp Nhiên. Nhưng Diệp Quý chỉ liên tục lắc đầu gào thét "tha cho tôi" "tha cho tôi", ánh mắt đỏ ngầu hoảng loạn đi cùng biểu cảm như nhìn thấy ác quỷ, khiến mọi người đều sởn gai óc. Diệp gia càng dồn ép tra hỏi, tinh thần Diệp Quý càng trở nên điên loạn, nhưng bọn họ vẫn không có ý định buông tha cho hắn. "Gọi bác sĩ đến, bằng mọi giá phải làm A Quý tỉnh táo lại!" Diệp Tông quả quyết ra lệnh. Chỉ như vậy mới tìm được Diệp Nhiên về. Địa vị của Diệp gia, tuyệt đối không thể bị lay động! —— Diệp Nhiên mở mắt, đầu cực kỳ choáng váng, căn phòng chìm trong bóng tối khiến hắn không nhìn rõ xung quanh, mãi một lúc sau hai mắt mới dần thích ứng với bóng tối. Nhưng vừa thích ứng liền nhìn thấy đôi con ngươi sáng quắc đang nhìn mình chằm chằm, màu xanh lập lòe trong đêm, mang theo khát vọng của dã thú nhìn con mồi. Diệp Nhiên hơi giật mình, nghi hoặc gọi: "Tiểu Biên Biên?" Người ngồi cạnh mép giường nhạt giọng đáp một tiếng: "Tỉnh rồi?" Thức ăn thức ăn thức ăn. Muốn cắn muốn cắn muốn cắn... "Sao cô lại nhìn tôi như vậy?" Bé Dơi Nhỏ làm hắn sợ nha. "Cậu ngủ ba ngày." Khuynh Diễm chậm rãi nói. Diệp Nhiên cũng không bất ngờ. Cơ thể hắn thiếu máu nên thường xuyên đổ bệnh, mỗi lần bị sốt đều là ngủ liên tục như vậy. Nhưng hắn chú ý tới một điểm: "Tiểu Biên Biên ở đây là vì muốn chăm sóc tôi sao?" "Ừ." Khuynh Diễm gật đầu. Cứ cho là vậy đi. Hắc Khuyển: [...] Đại nhân vật đừng bị lừa! Kí chủ ngồi đây là chờ ngài khỏe lại để cắn đó! "Tiểu Biên Biên, cô thật tốt." Diệp Nhiên chống người ngồi dậy, vòng tay ôm ôm Khuynh Diễm, khụt khịt nói: "Lúc ở Diệp gia, tôi bị bệnh cũng không có ai quan tâm tôi. Cô là người đầu tiên ở bên cạnh chăm sóc tôi. Cảm ơn cô!" "Không cần khách khí." Chăm sóc thức ăn nhỏ là trách nhiệm của người ăn thức ăn. "Cô cứ ngồi bên giường thế này sao?" Diệp Nhiên lo lắng. Ba ngày qua chắc là cô vất vả lắm. "Không phải." Ta nằm trên giường với mi, nhưng lúc nãy mới đi vệ sinh nên chưa kịp lên lại. Diệp Nhiên nhìn về phía ghế sofa trong phòng, có lẽ là cô ngủ trên đó... "Cô muốn lên giường nằm cùng tôi không?" Diệp Nhiên hơi giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, tôi nghĩ như vậy sẽ khiến cô thoải mái hơn." "Tạm thời không muốn." Khuynh Diễm từ chối. "Ồ." Diệp Nhiên ủ rũ. Hắn và cô cũng đâu đủ thân thiết để nằm cùng giường... Khuynh Diễm nhạt giọng nói tiếp: "Ôm thêm một chút nữa rồi lên." Trên người Diệp Nhiên có hơi thở khiến cô rất thoải mái. Hiện tại hắn còn yếu nên cô không thể cắn, ngửi ngửi một chút an ủi tinh thần đi. "Tiểu Biên Biên thích tôi ôm ôm sao?" Diệp Nhiên thử suy đoán. "Không thích." Khuynh Diễm theo thói quen phun ra. Diệp Nhiên hụt hẫng thu tay lại, nhưng còn chưa kịp lùi về sau đã bị người đối diện kéo vào lòng, giọng nói Khuynh Diễm thoáng hiện bất mãn: "Đã nói ôm thêm một chút, cậu tránh cái gì?" Diệp Nhiên: "..." Không phải nói không thích sao? Thì ra là cô dối lòng nha! "Tiểu Biên Biên, cô có thích tôi không?" Diệp Nhiên căng thẳng thăm dò. "Không thích." Diệp Nhiên mỉm cười cọ cọ lên cổ Khuynh Diễm, mềm mềm ngọt ngọt thủ thỉ: "Tôi cũng thích cô." "???" Cũng thích cái gì? Rõ ràng ta nói không thích mi! "Tôi nói, không, thích, cậu." Khuynh Diễm lặp lại, nhấn rõ từng chữ. Diệp Nhiên gật mạnh đầu, học theo cách nhấn chữ của cô: "Tôi, cũng, rất, thích, cô." Khuynh Diễm: "..." Loài người và Huyết Tộc có rào cản về ngôn ngữ à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]