Khuynh Diễm sờ sờ mặt Diệp Nhiên thêm mấy cái, cầm hai bàn tay hắn lên che trước mắt hắn, nhạt giọng nhắc nhở: "Giữ yên như vậy." 
Diệp Nhiên hé ra hai ngón tay, chớp chớp mi hỏi: "Tại sao nha?" 
"Giờ có làm theo không?" 
"... Làm." 
Diệp Nhiên ngoãn ngoãn che kín hai mắt lại. 
Tiểu Biên Biên hung quá, hắn sợ bị cô đánh. 
Khuynh Diễm hài lòng quay đầu, thấy Diệp Quý đang cố sức vặn tay nắm cửa muốn ra ngoài, có vẻ hắn đã trốn qua đó từ rất lâu. 
Cạch. 
Dao găm dưới đất bị nhặt lên. 
Diệp Quý nghe tiếng động thì vội nhìn lại, thấy động tác của Khuynh Diễm, hắn lập tức sợ đến ngón tay run lên: "Cô... cô cầm dao làm gì? Nơi này là Diệp gia, cô không thể tấn công tôi! Tôi... tôi..." 
Hắn không nói được hết câu đã hoảng sợ tiếp tục vặn tay nắm cửa, nhưng thứ đó vẫn cứng ngắc không nhúc nhích. 
Lạch cạch. 
Lạch cạch. 
Lạch cạch. 
Tiếng ổ khóa lạch cạch lạnh lẽo khiến da đầu Diệp Quý tê rần, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, động tác vừa gấp lại vừa kinh hãi! 
Âm thanh gót giày đều đều nện xuống nền gạch, lộc cộc kêu vang như tiếng gõ nhịp gọi hồn vọng lên từ địa ngục, sau gáy Diệp Quý ngày càng ớn lạnh. 
"Mở cửa! Ông nội cứu con! Ba mẹ cứu con!" Hắn hoảng loạn đập tay lên cửa gào thét: "Mở cửa! Làm ơn mở cửa ra!" 
Khuynh Diễm giơ tay kéo hắn ném xuống đất, dùng lưỡi dao lạnh lẽo nâng cằm hắn lên, sau đó híp mắt mỉm cười... loại nụ cười khiến người ta sởn gai óc! 
"Rút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158529/chuong-106-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.