Băng gạc trắng nhiễm lốm đốm đỏ tươi, rơi vung vãi trên thảm lông dưới đất. 
Cổ tay mảnh khảnh vẫn đang rỉ máu, gương mặt tinh xảo trắng bệch khẽ mỉm cười. 
Căn phòng trộn lẫn giữa thuần khiết và máu tươi, như bức tranh thiên sứ sa đọa, vừa trong sáng lại ma mị, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời... nếu không có một con chó điên đang cắn thiên sứ! 
"Người nhà này gọi mày một tiếng thiếu gia, mày liền nghĩ mày thật sự là thiếu gia? Còn muốn giành giật đồ của tao, mày đủ tư cách sao?" Diệp Quý cầm dao đe dọa, lời nói gần như nghiến ra từ kẽ răng. 
"Mày là cái thá gì? Chỉ là bình chứa máu Diệp gia nuôi, một công cụ như mày có chỗ nào xứng đấu với tao?" 
"Tôi không đấu với cậu." Diệp Nhiên che lại cổ tay, ngẩng đầu mỉm cười: "Là bọn họ tự thích tôi." 
Giọng nói mềm mại êm tai, gương mặt sạch sẽ thuần khiết. 
Ở hoàn cảnh bị người mắng nhiếc nhưng vẫn không chút khổ sở, thậm chí trong đôi mắt còn lấp lánh đốm sáng nhỏ, như ẩn chứa cả bầu trời sao. 
Hắn nói đúng, mọi người đều thích hắn. 
Bởi vì ở trên người hắn, có loại sức sống lạc quan khiến họ vui vẻ. 
Nhưng đó lại là thứ Diệp Quý căm ghét nhất! 
"Mày đừng dùng bộ dạng đó cười với tao! Sự giả tạo của mày chỉ làm tao thấy ghê tởm!" 
Diệp Nhiên ngơ ngác. Giả tạo sao? Hắn không có. 
"Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn tiếp tục chống đối tao, tao sẽ cắt nát cổ tay mày! Mỗi ngày đều rút máu mày, đến khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158528/chuong-106-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.