Ồ, vậy tôi cho cô vinh dự được chơi đùa cùng tên ngốc đẹp trai cỡ nhỏ.
Nghe đến đây, khuôn môi xinh đẹp của nữ nhân khẽ nhếch lên thành hình bán nguyệt. Cô chầm chậm nâng cằm của nam nhân nọ lên, nói:
- Cảm ơn nhé, nhưng mà hình như tôi không cần.
Nói xong, còn chưa kịp để người kia phản ứng, Quân Dao đã vươn tay ra, mạnh mẽ đập một cái vào gáy của nam nhân, thành công đưa hắn ta vào cơn mê.
[ Kí chủ, cô làm vậy không sợ hắn ta sẽ ghi thù sao? ]
"Hắn, muốn ghi thù có lẽ cũng không được."
Quân Dao lật thân hình của Minh Viễn xuống giường. Cô nâng bàn tay nhỏ lên, xoa nhẹ vào khuôn mặt điển trai của hắn, ánh mắt âm trầm không rõ ý vị.
Sáng hôm sau, khi Minh Viễn mơ hồ tỉnh dậy đã thấy xung quanh sáng trưng. Hắn ta liếc nhìn đồng hồ, sau lại ôm đầu rít lên:
- Bảy giờ sáng rồi sao? Chết thật, cô ta đánh đau quá.
"Cạch.".
Âm thanh mở cửa vừa vang lên, ánh mắt sắc lẹm của nam nhân đã chẳng còn thấy, người ta chỉ còn thấy duy nhất mấy giọt nước mắt lăn dài trên mặt Minh Viễn. Hắn ôm đùi, ủy khuất nói:
- Chị xinh đẹp độc ác quá...
Người vừa mở cửa là một nữ hầu, cô ta làm ở đây thoắt cái cũng đã năm năm. Với quãng thời gian làm việc dài như vậy, cô ta sớm đã chán ngấy với cậu thiếu gia thần kinh bất ổn nhà họ Minh. Nữ hầu lạnh nhạt nhìn vào nam nhân đang ủy khuất nọ, không nhanh không chậm nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-cung-ta-di-bat-yeu-quai/1731302/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.