Dâu Tây không ngờ tay nghề thêu thùa của Bà Dư lại lợi hại đến vậy, bức tranh thêu mẫu đơn tinh xảo vô cùng, mẫu đơn sáng sớm giống như muốn từ trong khăn lao ra bên ngoài, con bướm bay theo kỹ xảo thêu 3D kỳ ảo giống như đang vỗ cánh bay vậy.
"Mẹ, mẹ quá lợi hại, bức tranh này đem đi đấu giá thì số tiền nhận được không nhỏ đâu!"
Bà Dư được con gái khen mà ngượng ngùng hai tay đều nắm lấy nhau không biết đặt ở đâu.
"Làm gì được như con nói chứ, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi"
Dâu Tây một tay cầm điện thoại chụp hình một bên nói với bà Dư: " Mẹ, mẹ chính là quá khiêm tốn."
Dâu Tây dặn bà thêu thêm tên cùng một ít đặc điểm nhận dạng tranh thêu của bà, sau này phất rồi cũng sẽ không bị mấy trò làm giả quấy nhiễu. Sau đó cô liền chụp hình gửi cho cái bóng.
(Trò chuyện riêng)
T: [ánh)
T: ngươi cảm thấy bức tranh thêu này thế nào?
Cái Bóng: quá hoàn mỹ tinh xảo, rất giống cách thêu đã thất truyền của vị Thương Âm trong truyền thuyết.
T: sao ngươi chắc là đúng hay không?
Cái Bóng: ta từng nhìn thấy một bức tranh thêu dưới hình thức như vậy trong nhà chính của gia đình ta, ta được bà nội kể đó là tranh thêu cuối cùng của vị Thương Âm trong truyền thuyết, nghe nói trước khi rời trần thế bà ấy đã truyền lại tất cả tâm huyết của mình cho một vị đồ đệ, tên của bà đồ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3744752/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.