🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm nay là một ngày mưa khá lạnh, nên Dâu Tây mặc cho mình một chiếc váy màu tím cách điệu xinh xắn còn khoác thêm một chiếc áo khoác màu trắng, sau đó cô liền lên xe tài xế chở đến chỗ hẹn.

Vì công việc phải đi nhiều lại chưa đủ tuổi để lái xe nên Dâu Tây đã xa xỉ mua một chiếc xe ô tô thể thao màu trắng mình thích và thuê hẳn một bác tài xế riêng để đi lại, cũng tiện cho bà Dư nếu bà cần đi đâu đó.

Dâu Tây hẹn gặp Thanh Yến ở một quán cafe nhỏ nằm trong ngõ, đây là một quán cafe cao cấp của giới nhà giàu thường dùng khi bàn công chuyện, nơi này mang theo hơi hướng cổ điển phương tây, âm nhạc du dương ngay cả hương thơm cafe cũng vô cùng dễ chịu, khiến con người dễ dàng thư thái nhẹ nhàng đầu óc.

Dâu Tây bước vào quán nhìn một vòng, một nhân viên phục vụ đi đến phía cô nhẹ nhàng hỏi han.

"Xin chào tiểu thư, cô có hẹn trước không ạ? Nếu có hẹn trước cho tôi xin danh tính với ạ"

Dâu Tây gật đầu "Dư Nguyệt, bạn tôi đã đến chưa?"

"Đã đến ạ, để tôi dẫn tiểu thư đến ghế ngồi."

Người phục vụ đưa Dâu Tây đến phòng bao riêng còn là phòng vip, Dâu Tây nhíu mày.

"Tôi đâu có đặt phòng vip"

Ở đây, với người mới không có gia thế, tiếng tăm như cô chỉ đặt được bàn bình thường, đương nhiên Dâu Tây không phải không có tiền chỉ là đặt phòng vip quá phiền phức, cần làm thẻ thành viên, còn phân chia hạng bạc, vàng, kim cương, chỉ đến uống một cốc cafe bàn chính sự đương nhiên Dâu Tây sẽ không cần để tâm mấy thứ này.

Anh chàng phục vụ mỉm cười lịch sự nói với Dâu Tây.

"Là bạn của tiểu thư yêu cầu đổi ạ, hơn nữa người đó có thẻ thành viên nên đổi được phòng ạ, người đó cũng dặn tôi chuyển lời đến tiểu thư rằng, thất lễ vì chuyển phòng nhưng người đó có lí do riêng ạ."

Dâu Tây không hỏi gì nữa đẩy cửa vào, trong phòng bao cũng không hề tối tăm như cô nghĩ mà bên trong có cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trang trí rất tao nhã cổ điển. Người ngồi trong đó là một thanh niên vô cùng xuất sắc từ vẻ bề ngoài đến ngoại hình, tuy trên người toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm túc cũng không thể lấn át được vẻ đẹp cuốn hút của hắn.

Ngay cả khi bưng tách cafe cũng có thể thấy rõ sự cao quý toát ra từ sâu trong xương cốt hắn, cho cô cảm giác của một người đứng ở vị trí cao từ rất sớm, một kẻ không dễ chọc vào.



Dâu Tây cười nhẹ, "Thanh Yến?"

Không phải hỏi mà là khẳng định. Khi cô đánh giá Thanh Yến thì hắn cũng đang đánh giá cô.

Hắn không ngờ T trong tưởng tượng của hắn lại là một cô gái, còn trẻ như vậy cảm giác như mới chỉ đang học cấp ba. Nhưng từng cái giơ tay nhấc chân của cô lại nói không hết sự cao quý.

Hai người đơn giản chào hỏi, Dâu Tây cũng không hề nói tên thật cho hắn biết. Mà trực tiếp đem tranh thêu lên bàn, mở ra vải bọc bên ngoài.

Trên bàn, bức tranh thêu vốn dĩ hắn đã thấy trước trong ảnh rồi chỉ là khi tận mắt nhìn thấy vẫn không thể không kinh ngạc trong lòng vì sự đẹp đẽ quý giá của nó.

Hắn cẩn thận xem tranh, từng đường kim mũi chỉ được thêu vô cùng tinh tế, màu sắc kết hợp không thể chê vào đâu được, khi lật bức tranh thêu đằng sau càng khiến hắn kinh ngạc không thôi, ngàn hoa khoe sắc thắm, ngay cả chú bướm to nhỏ bay lượn cũng sống động như thật. Xem ký hiệu tên hắn càng khẳng định, đây là tác phẩm của đồ đệ Thương Âm.

"Sao rồi?"

Thanh Yến nhìn thần sắc bình tĩnh của Dâu Tây thì mỉm cười.

"Không cần đấu giá, tôi muốn bức tranh thêu này, cậu có thể bán nó cho tôi không? Cái giá đảm bảo khiến cậu hài lòng."

Dâu Tây vẻ mặt khó tin.

"Một thằng đàn ông như cậu cần tranh thêu làm chứ?"

"Tôi muốn đấu giá bán cho mấy quý bà kia kìa, cậu đem về làm áo mặc?"

Đầu Thanh Yến đầy dấu gạch đen, cô gái này nghĩ gì trong đầu vậy chứ?

"Đương nhiên không phải tôi dùng rồi, tôi muốn đem tặng cho bà tôi, người rất yêu thích tranh thêu của Thanh Âm, nhưng tranh thêu của bà ấy bây giờ không còn nữa, bà tôi chỉ có một bức của người đồ đệ Thanh Âm, nghĩ rằng không còn ở đâu có nữa không ngờ cậu lại đem đến được."



"À à, mẹ tôi chính là đồ đệ của Thanh Âm."

"Hả, cái gì cơ?"

Thanh Yến kinh ngạc trong lòng, tin tức quá lớn hắn cần tiêu hoa từ từ trước đã

Dâu Tây nhún vai, người đàn ông trước mặt này chắc chắn là người trong giới thượng lưu, cái cô cần chính là đem bán cho hắn nâng danh tiếng của mẹ cô lên, sau đó sẽ không ngừng đưa bà tiến vào giới nhà giàu, trở thành một người giàu có quyền lực.

Hắn chính là cây thang tốt nhất, cứ nói cho hắn nghe, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội đến.

Cho đến khi ngồi trên xe trở về nhà, Thanh Yến vẫn còn đầy cảm giác kỳ lạ như đang mơ. Trên tay cầm bức tranh thêu, hắn chỉ biết, bức tranh này nhất định sẽ khiến bà nội có suy nghĩ khác về hắn.

Dâu Tây cầm điện thoại nhìn số tiền được chuyển đến mà kinh ngạc không thôi, một bức tranh mà có giá lên đến chín con số, này cũng quá khiến người ta mở mang tầm mắt.

Bây giờ Dâu Tây đã có tài khoản ngân hàng của riêng mình, chính vì thế cô đã đưa lại thẻ của bà Dư cho bà ấy,

Dâu Tây chuyển số tiền mà Thanh Yến đưa cho cô sang cho bà Dư, ngay lập tức cô nhận được điện thoại của bà.

"Nguyệt Nguyệt, con lấy đâu ra số tiền lớn như thế mà gửi cho mẹ?"

"Tiền bán tranh thêu của mẹ đó, mẹ à, sau này con nhất định phải ôm đùi mẹ thật chắc, mẹ cũng đừng có kiếm được nhiều tiền rồi thì mặc kệ con đấy nhé."

"Quỷ con, nói linh tinh."

"Giờ con phải đi có việc, con nói chuyện với mẹ sau nhé."

Dư Anh Anh thấy điện thoại tắt rồi mới biết con gái lại giở trò, bà còn chưa hỏi hết mà, haizz, thôi kệ đi, nếu bức tranh thêu đó có thể được giá cao như thế, nhất định công lao của con gái không ít, mình phải thêu thêm tranh để bán, như thế con gái sau này sẽ không phải lo kiếm tiền nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.