Hai người sau khi cùng nấu cơm tối liền ngồi xuống ăn cơm, Dâu Tây lúc này mới hỏi bà
"Mẹ, giờ mẹ muốn làm gì? Mấy công việc kia không thể làm rồi, bây giờ mẹ nghĩ xem mẹ giỏi cái gì con giúp mẹ trù tính một chút?"
Dư Anh Anh lại ngây người tập hai, con gái bà quá giỏi giang làm bà vừa vui vừa buồn. Nhớ lại trước khi theo Lâm Trí Vĩ kết hôn, bà từng là một cô nương ưu tú rất nhiều người tới hỏi cưới thế mà lại cuói con sói mắt trắng Lâm Trí Vĩ, bà ngày ấy giỏi thêu thùa, còn theo một vị danh sư ẩn mình học rất nhiều phương pháp thêu cổ, chỉ tiếc rất lâu không động tới không biết bây giờ còn làm được không?
"Trước đây mẹ rất giỏi thêu thùa, chỉ là bây giờ thêu thùa tốt đến mấy cũng chẳng dùng để kiếm cơm được."
"Ai nói với mẹ thêu thùa không thể kiếm cơm? Mai con dẫn mẹ đi chọn đồ thêu, trước mẹ thêu thử cho con xem thành phẩm như thế con mới dễ dàng trù tính."
Nói là làm, hôm sau là chủ nhật, Dâu Tây trước đưa bà đi kiểm tra thân thể, thật may bây giờ chỉ là cơ thể hơi vất vả cần nghỉ ngơi, không có nặng đến độ không cứu vãn được, sau khi lấy thuốc cần dùng hai người liền đến tiệm bán đồ thủ công nổi tiếng mua đồ nghề, mỗi mảnh vải cây kim đều là thứ đồ vô cùng đắt, bên trong còn bày bán rất nhiều tranh thêu tinh xảo đẹp đến vô cùng.
Trong lúc Dư Anh Anh chọn đồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3744750/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.