Hai người sau khi cùng nấu cơm tối liền ngồi xuống ăn cơm, Dâu Tây lúc này mới hỏi bà
"Mẹ, giờ mẹ muốn làm gì? Mấy công việc kia không thể làm rồi, bây giờ mẹ nghĩ xem mẹ giỏi cái gì con giúp mẹ trù tính một chút?"
Dư Anh Anh lại ngây người tập hai, con gái bà quá giỏi giang làm bà vừa vui vừa buồn. Nhớ lại trước khi theo Lâm Trí Vĩ kết hôn, bà từng là một cô nương ưu tú rất nhiều người tới hỏi cưới thế mà lại cuói con sói mắt trắng Lâm Trí Vĩ, bà ngày ấy giỏi thêu thùa, còn theo một vị danh sư ẩn mình học rất nhiều phương pháp thêu cổ, chỉ tiếc rất lâu không động tới không biết bây giờ còn làm được không?
"Trước đây mẹ rất giỏi thêu thùa, chỉ là bây giờ thêu thùa tốt đến mấy cũng chẳng dùng để kiếm cơm được."
"Ai nói với mẹ thêu thùa không thể kiếm cơm? Mai con dẫn mẹ đi chọn đồ thêu, trước mẹ thêu thử cho con xem thành phẩm như thế con mới dễ dàng trù tính."
Nói là làm, hôm sau là chủ nhật, Dâu Tây trước đưa bà đi kiểm tra thân thể, thật may bây giờ chỉ là cơ thể hơi vất vả cần nghỉ ngơi, không có nặng đến độ không cứu vãn được, sau khi lấy thuốc cần dùng hai người liền đến tiệm bán đồ thủ công nổi tiếng mua đồ nghề, mỗi mảnh vải cây kim đều là thứ đồ vô cùng đắt, bên trong còn bày bán rất nhiều tranh thêu tinh xảo đẹp đến vô cùng.
Trong lúc Dư Anh Anh chọn đồ, Dâu Tây liền đến hỏi thăm người đứng quầy.
"Anh là ông chủ chỗ này sao?
Thanh niên ăn mặc một thân quần áo đơn giản vải lụa có hình thêu tinh mỹ mỉm cười nhìn Dâu Tây.
"Tôi là con trai của chủ tiệm, cô gái có gì muốn hỏi sao?
"Tôi là tò mò, những bức tranh thêu này là từ đâu mà có?"
"Này là tranh do mẹ tôi đích thân thêu, cũng có một ít là người khác thêu mang đến đây bán"
"Ra là vậy, thật sự rất tinh xảo mỹ miều a~"
Dâu Tây tán dóc một hồi rốt cuộc Dư Anh Anh cũng chọn đồ xong. Sau khi thanh toán hai người liền trở về nhà.
Ở nhà Dư Anh Anh rảnh rỗi liền thêu thùa, bên này Dâu Tây sáng đi học tối về nhà lên web đen kiếm tiền, mấy tuần này làm việc trên web này cô liền kiếm thêm được vài bạn tốt.
(Ghét Ăn Hành nói chuyện với bạn: tiểu T, ngươi học trường đại học nào mà thuần thạo máy tính thế? Người chỉ toàn nhận đơn lắm tiền lại thuộc hạng SS, ngươi thiếu tiền sao?)
(Thần Sét: Ta cảm thấy tiểu T có lẽ là đại thần phong vân đại học A nếu không sao có thể giỏi như vậy chứ?"
[T: Ngươi có thấy đại thần nào nghèo không?)
(Thần Sét: Vậy ngươi không phải lão đại thần chứ?)
(T: người da đen dấu chấm hỏi]
(Ghét Ăn Hành: Ta sống ở thành phố B, ngươi ở đâu? Chúng ta đều quen biết lâu như vậy hay hẹn cái gặp mặt?)
[T: Ta đâu có ngu, lỡ ngươi là cảnh sát chẳng phải ta tiêu rồi? Làm cái nghề này vẫn là chat chit cho vui là được rồi?)
(Ghét Ăn Hành: ỏ, ta bùn được không? Cảnh sát không vào được web này đâu, bí mật cho các ngươi biết vì ta cũng là một trong các nhà sáng lập web này mà]
(T: ngươi giỏi, ngươi đại gia]
(Thần Sét: Ta cũng ở thành phố B]
(Cái Bóng: Ta cũng thế]
(Ghét Ăn Hành: oa, đại thần cái bóng cũng xuất hiện, cho ta xin phép liếm màn hình, chụp hình, chụp hìnhing...).
(T: quá ghê tớm, ngươi thôi ngay.)
(Cái Bóng: T ngươi ở thành phố nào?)
(T: xem các ngươi ở muốn thân thiết thân thiết ta, ta đặc cách cho các ngươi biết vậy)
(T: ta ở cung trăng]
(Ghét Ăn Hành: phụt...]
(T: ngươi quá ghê tởm, lau lau màn hình đừng để dính nước đến trên mặt ta)
(T: nga~ đã quên, tội nghiệp màn hình của ngươi)
(Cái Bóng: phụt....]
(Thần Sét: phụtinging...]
(T: ...)
(T: có đơn hàng mới rồi, không phiền các ngươi lau màn hình, bái bái.]
Dâu Tây thoát màn hình chat, nhìn tin nhắn lập loè của đơn hàng, Dâu Tây suy nghĩ vẫn là từ chối, có lẽ sau cô sẽ không làm mấy thứ này nữa, chuyển qua làm cái khác, mấy cái viết code này quá tốn chất xám, lười làm. Nhấp vào camera xem tình hình nhà mới, nhà cửa đã sắp xếp đồ đầy đủ, đồ cô đặt mua về cũng đã được đặt vào đúng ý cô xem ra chờ thi xong khảo sát là có thể chuyển vào ở rồi.
Dâu Tây tìm đến công ty dọn vệ sinh sau khi xác định đã ổn thỏả liền tắt máy tính đi ngủ.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày kỳ thi khảo sát diễn ra. Thời gian này môn học nào của Dâu Tây cũng tiến bộ vượt bậc nhưng thành tích trước đây của Dư Nguyệt vẫn không tốt nên thầy cô cũng không để ý lắm, những học sinh thi đầu vào có điểm cao đều được các thầy cô đặc biệt chú ý xem tiến độ. Vì thế trong thời gian qua vẫn đặc biệt yên bình.
Sau khi cầm số báo danh và phòng thi, Dâu Tây liền yên vị ở chỗ của mình, chính là không ngờ, cô và Lâm Oánh Oánh lại được xếp vào chung một phòng thi. Nhìn đám nữ xinh vây quanh bàn Lâm Oánh Oánh ríu ra ríu rít Dâu Tây chính là một bộ đánh giá.
Nếu biết mẹ con cô ta chỉ là đồ tiểu tam không biết đám nữ sinh kia còn mặt mày đầy vẻ ngưởng mộ nữa không, thật chướng mắt. Lâm Oánh Oánh từ khi vào phòng thi liền biết sự tồn tại của Dâu Tây, chính là lâu không thấy,
Dư Nguyệt này thế nhưng trở nên vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp này thậm chí còn muốn lấn át cả cô ta, thật đáng hận. Cũng may thành tích rác rưởi của cô ta không bì được cô, không biết chừng Dư Nguyệt kia trước kì thi vẫn còn tối ngày bận rộn đi làm thêm đâu. Thứ đồ hạ đẳng, hừ
Sau khi được giám thị phát đề, nhìn những con số trên tờ thi Dâu Tây cứ gọi là sung sướng sung sướng, Dâu Tây bay nhanh hoàn thành đề thi sau đó liền ôm bàn nhắm mắt giả vờ ngủ. Giám thị trông thấy cô như vậy chỉ biết lắc đầu, ngoài cô còn một vài học sinh khác chính là cũng ngồi cắn bút, không phải cắn bút thì cũng là liếc ngang liếc dọc.
Giám thị nhìn đến Lâm Oánh Oánh một thân khí chất liền đứng lại gần cô xem, nét chữ xinh đẹp, làm bài đâu vào đấy sạch sẽ, không hổ là học trò cưng của thầy Tần, lão Tần này chính là giáo viên giỏi nhất trường, mỗi ba năm đều là dẫn dắt lứa học sinh giỏi của trường, kéo thành tích trường lên cao chót vớt, được không ít bằng khen, nếu hắn cũng được phân vào làm chủ nhiệm của lớp giỏi thì tốt rồi, chính là hắn số chó, năm nào cũng đều phải chủ nhiệm một đám cặn bã, ai u... càng nghĩ càng tức.
Môn thi nào Dâu Tây cũng nộp bài đầu tiên, Lâm Oánh Oánh luôn để ý Dâu Tây vì thế càng là cười lạnh trong lòng. Nếu Dư Nguyệt học ở lớp bét trường thì quá tốt rồi, như thế chỉnh cô ta còn không phải quá dễ dàng sao?
Quả nhiên đều giống mẹ cô ta, ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Chỉ mất hai ngày để kết thúc kỳ thi khảo sát, ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, mỗi người trên mặt đều là muôn vàn dáng vẻ khác nhau.
"Oánh Oánh, cậu thi tốt không? Môn tiếng anh của mình khả năng không tốt, lúc nghe viết mình chẳng hiểu cái mô tê gì, đều là viết bừa, xem ra không được học cùng lớp với cậu rồi."
"Đúng vậy, Oánh Oánh cậu thật lợi hại, mình ngó qua thấy cậu nghe câu nào liền viết đáp án câu đó, môn nào cũng không thấy cậu rảnh rỗi bao giờ, nhất định sẽ vào được lớp chọn."
Lâm Oánh Oánh cười nhẹ nhàng.
"Các cậu cũng là cố hết sức rồi, đừng nghĩ nhiều quá, mới thi xong chúng ta đều mệt rồi, mình mời mọi người đi uống trà sữa nhé."
"Oánh Oánh cậu thật tốt."
"Vẫn là Oánh Oánh của chúng ta đỉnh nhất."
Một đám học sinh nhao nhao phụ họạ, tâng bốc Lâm Oánh Oánh đến tận mây xanh, sau đó một đám người lũ lượt cùng đi về phía cổng trường.
Dâu Tây đứng một bên yên lặng xem diễn, thật muốn bóc cái lớp mặt nạ xấu xí của cô ta xuống cho bàn dân thiên hạ cùng nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]