🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vân Huỳnh Quân hít một hơi thật sâu, hai người đàn ông phía sau hắn vẻ mặt cũng kích động không kém.

"Trên cánh tay trái của con có phải có một vết bớt màu đỏ hình trăng khuyết không?"

Dâu Tây giả vờ bày ra vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi là ai? Sao ngươi biết được vết bớt?"

Vân Huỳnh Quân rốt cuộc không kìm nén được nữa, nước mắt hắn lăn dài trên má.

"Ta là cha của con.

Dâu Tây đứng hình, đùa chi vậy, cha nguyên chủ mà trẻ như vậy??? Thế giới này thật biết trêu đùa đôi mắt của cô, thằng cha sư phụ kia thì đã sống mấy trăm năm rồi mà thời gian dường như bỏ quên hắn. Bây giờ đến cha nguyên chủ cũng trẻ đẹp đền vậy.

Thế giới này có lẽ bỏ quên một điều duy nhất chính là nguyên chủ mất thôi.

Một giây mặc niệm cho số phận của cô nàng a~

Không không, ai đó nói là đang trêu đùa ta thôi đi.

Dâu Tây vẻ mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc, lúc này Vân Huỳnh Quân vội vàng móc ra một miếng ngọc màu đen y hệt, trên mặt cũng khắc một bông hoa nghê thường, phía góc trái phải miếng ngọc của cô đều có một cái khấc kỳ lạ, thì ra là để ghép vào một mảnh khác.

Xem ra phía bên phải còn lại hẳn là miếng ngọc còn lại trên tay mẫu thân của nguyên chủ.

Vân Huỳnh Quân đưa miếng ngọc cho cô giống như hiến dâng vật quý.

Dâu Tây cầm lấy ngắm nghía nó rồi trả lại cho hắn.

"Ta, ta..."

"Là ta có lỗi với con..."



"Chủ nhân, nơi đây không tiện chi bằng chúng ta..."

Người đàn ông phía bên trái thấy chủ nhân thất thố, vội vàng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Vân Huỳnh Quân lúc này mới nhớ ra, mọi người còn đang đứng giữa đường, vội vàng xin lỗi Dâu Tây. Lúc này bốn người liền quay lại xe ngựa của hăn.

Nói là xe ngựa nhưng bên trong chẳng khác gì căn phòng thu nhỏ, đầy đủ tiện nghi.

Phía trong cùng là một chiếc ghế dài trải lụa mát lạnh thích hợp nằm nghỉ ngơi, phía ngoài có một chiếc bàn nhỏ và ghế cũng được bọc lụa mát lạnh. Bốn góc xe đều được xếp băng lạnh phả hơi mát khắp xe.

Dâu Tây vừa bước vào xe, không khí mát mẻ đập vào người phải nói là thoải mái vô cùng. Mèo con từ trong tóc chui ra vẻ mặt voi cùng hưởng thụ.

Vân Huỳnh Chân thấy con gái còn có cả vật cưng cũng không ngạc nhiên. Bé gái thích động vật nhỏ nuôi là bình thường.

Nếu sau này con bé thích hắn sẽ sai người đem về cho con bé thật nhiều thú cưng hiếm lạ và đáng yêu hơn.

Sau khi vào xe ngựa, Vân Huỳnh Chân liền kích động vô cùng, vừa khóc vừa cười như đứa trẻ, dù thế cũng không thể che dấu được niềm hạnh phúc sâu trong lòng hắn.

Đôi mắt ưu thương kia dường như trở nên sáng lạn hơn ngày thường rất nhiều.

Sau tình tiết cha con hàn huyên rồi nhận người thân.

Dâu Tây cũng biết được mẫu thân của nguyên chủ còn sống, bà nhớ thương nguyên chủ đến nỗi bị bệnh về thần kinh. Haizz, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ a~

Dâu Tây còn được biết, nguyên chủ có hai người anh trai, một người hiện đang thi hành nhiệm vụ ở Hoa Mạc Quốc còn một người đang ở kinh thành.

Vân Huỳnh Quân cũng nói đã thông báo cho hai người hắn, rất nhanh cả nhà sẽ được đoàn tụ.

....



Biệt phủ Vân gia quả thực không thể dùng chữ giàu có để nói mà là cực kỳ cực kỳ giàu có a~

Chỉ tiếc nguyên chủ mệnh không có mà hưởng thụ.

Dâu Tây được người dẫn đi tắm rửa, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện có một ánh nhìn chăm chú ở góc phòng nhìn cô chằm chăm.

Không cần đoán cũng biết người đó chắc chắn là người thân cận của Vân Huỳnh Quân hoặc có lẽ là người năm đó từng nhìn thấy vết bớt trên người nguyên chủ.

Dâu Tây thoải mái tắm rửa, cố ý vô tình để lộ ra vết bớt hình trăng khuyết trên cánh tay trái cho người kia nhìn rõ.

Lưu Vân nhìn vết bớt trên cánh tay Dâu Tây mà bụm miệng khóc, là tiểu thư không sai rồi, phu nhân mà biết người nhất định sẽ vui lắm, sẽ mau khỏe lại cho mà xem huhu.

Dâu Tây được một đám hầu gái chăm sóc như hoàng đế khiến cô có chút không quen.

Ngay cả con mèo đen đáng ghét của cô cũng được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, nó được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, trên cổ còn được đeo cho một chiếc vòng gắn một viên ngọc lục bảo đẹp đẽ vô cùng. Nhìn một cái là biết ngay con mèo quý tộc đây mà nha nha.

Nguyệt Châu vốn chỉ là tự mình lừa mình dối người quên đi nỗi đau mất đi con gái, đến khi từ miệng phu quân biết được đã tìm thấy con gái, con gái giờ đã là một thiếu nữ rồi thì xúc động không thôi.

Nhưng vừa nói sắp được gặp con gái bà lại hoảng sợ, con gái liệu có trách bà không? Liệu nó có đón nhận bà hay không?

Nguyệt Châu thay đến bộ quần áo thứ mười vẫn là Lưu Vân nhìn không nổi nữa đi đến khuyên nhủ.

"Phu nhân à, tiểu thư vẫn đang chờ người đó, người nhất định cũng rất muốn gặp được phu nhân cho mà xem."

Nguyệt Châu lúc này mới như bừng tỉnh khỏi sợ hãi lo lắng.

"Đúng thế, sao bà có thể để con gái phải chờ chứ?"

Nguyệt Châu ba chân bốn cẳng vội vã chỉnh trang lại dung nhan liền lao ra đại sảnh.

Dâu Tây lúc này đang ung dung thưởng trà, sắc mặt nhàn nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.