Ba năm sau.
Dâu Tây ngồi trên cây ngô đồng cao chót vót, gió thổi hiu hiu, mặt trời đã leo đến đỉnh đầu.
Trên vai Dâu Tây một con mèo đen xì với đôi mắt màu xanh biển đẹp mê người đang lim dim ngủ.
Cái đuôi dài phất phơ qua lại quất cả vào mặt cô. Dâu Tây híp híp mắt, lúc này cô đã không còn dịch dung mà để dung nhan thật sự của nguyên chủ.
Phía dưới gốc cây ngô đồng là một quán trà lâu, do trời nắng nóng, quán trà này là nơi dừng chân duy nhất ở nơi hoang vu này vì thế mà người bên trong rất đông đúc.
Dâu Tây nóng đến điên cả người, may mà ngồi trên cao lại được bóng cây râm mát che bớt nắng nóng, gió trên cao cũng không tệ nếu không cô đã sớm bùng nổ.
Nhìn sang con mèo nằm sung sướng trên vai mình cô vẻ mặt khó chịu.
Ba năm trước, khi cô hay tin tên nhóc bị thiểu năng kia đã được tên sư phụ đáng ghét đó cứu chữa khỏi bệnh, cô đã hùng hổ đến chất vấn hắn.
"Không phải bảo ngươi đừng chữa cho nó rồi hay sao? Đồ lão già đáng ghét!! Tại sao ngươi nhất định phải đối đầu với ta hả?"
Hắn khi ấy vẻ mặt tỉnh bơ nói với cô: " Ta là thầy thuốc, trách nhiệm của ta là chưa bệnh cứu người"
Cô khi ấy máu cả người như nóng hết cả lên hét vào mặt hắn.
"Ta đâu có nói không trị cho hắn? Chỉ bảo ngươi đừng trị mà thôi, ngươi đúng là đồ phá hoại."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3744734/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.