Vân Huỳnh Chân ngồi bên cạnh nhìn con gái liên miệng nói, thật tốt thật tốt.
Khi nãy Lưu Vân đã nói với hắn, vết bớt là thật, giống hệt với tiểu thư hồi nhỏ. Cô là con gái của hắn, đứa con gái hắn hao tâm tổn sức đi tìm suốt bao nhiêu năm nay.
Thật tốt, thật tốt.
Nguyệt Châu lao vào giữa phòng, vừa nhìn đến gương mặt Dâu Tây đôi mắt đã đẫm lệ
"Con gái của ta, con của ta.. huhu."
Vân Huỳnh Chân nhìn vợ thương tâm mà đau lòng, vội vàng đứng lên đỡ lấy bà từ tay Lưu Vân.
"Cẩn thận kẻo ngã"
Dù đã nhiều tuổi nhưng nhan sắc của Nguyệt Châu được chăm sóc bảo dưỡng vô cùng kỹ lưỡng khiến dù là hai mẹ con, trông bà chẳng khác gì chị gái của Dâu Tây, trẻ đẹp vô cùng.
Nguyệt Châu dưới sự trợ giúp của Vân Huỳnh Chân đi về phía Dâu Tây, đôi tay bà run run sờ vào khuôn mặt cô, từng nét từng nét mà phác vào trong tâm trí. Sau đó ôm chầm lấy Dây Tây, chặt đến nỗi khiến cô hơi khó chịu.
Dẫu vậy Dâu Tây cũng không đẩy bà ra, mặc bà ôm mình.
Dâu Tây thấy mình cũng khóc, cô cũng ôm bà khóc đến thương tâm.
Cô thề không phải cô, cái này là phản ứng của nguyên chủ còn sót lại, cô ấy hạnh phúc vì cuối cùng cô ấy đã gặp được cha mẹ ruột của mình. Cô ấy biết họ luôn nhớ thương và tìm kiếm cô ấy, vậy là đủ rồi.
Xung quanh tai Dâu Tây đều là tiếng xin lỗi của phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3744736/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.