"Hoàng đế còn trẻ nhưng lại trầm tư vào sắc dục, toàn bộ quốc sự đều ném cho thừa tướng đương triều, ngươi nói xem, liệu hắn tìm sư phụ sẽ là muốn tiên đan trường sinh bất lão hay tiên đan giúp hắn mạnh mẽ mạnh mẽ trên giường nha~"
Thanh Lâm lé mắt nhìn Dâu Tây, trong đầu vị sư tỷ của hắn rốt cuộc có gì chứ? Mỗi ngày đều lười biếng nhưng y thuật lại hơn hẳn hắn, khoảng cách giữa hai người không phải đo lường là có thể đếm ra được.
Đôi lúc sự thân thiết giữa tỷ ấy và sư phụ khiến hắn thật ghen ty.
"Ngươi muốn làm vua không?"
Thanh Lâm giật mình nhìn Dâu Tây nhưng ngay sau đó liền vội vàng nhìn xung quanh, không có ai để ý cuộc nói chuyện của hai người. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sư huynh, cầu ngươi ăn nói cẩn thận, đây là hoàng cung a~"
Dâu Tây bĩu môi: "Sao chứ? Ai chẳng muốn nha, ngươi giả vờ giả vịt cái gì đâu"
Dâu Tây liền không tiếp tục nói chuyện mà cầm điểm tâm ăn, đồ hoàng cung có khác, ngon hết sẩy.
Hai người một người ăn, một người lâm vào trầm tư, đột nhiên một tiếng cười của trẻ con phá tan không gian yên tĩnh.
Dâu Tây nhìn theo hướng tiếng cười, một thằng nhóc có gương mặt xinh xắn đang cười nói cùng một vị phu nhân.
Chậc chậc, đúng là đi mòn giày sắt không tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.
Vị phu nhân kia chẳng phải là mẹ nuôi của nguyên chủ và con trai nhỏ của bà ta sao.
Chẹp chẹp, sống còn không tệ đâu.
Dâu Tây cười cợt đứng dậy rũ rũ tay áo, đi về phía đứa nhỏ.
"A, đây chẳng phải là Bùi phu nhân của phủ thừa tướng sao, hân hạnh gặp mặt."
Bùi phu nhân nhìn thấy Dâu Tây, vẻ mặt cảnh giác kéo tay đứa nhỏ lại nhìn Dâu Tây.
"Ngươi là?"
"Thất lễ rồi, tôi chính là đại đồ đệ của Thần Y, A Trúc"
Bùi phu nhân khuôn mặt thoáng chốc giãn ra, đôi mắt hiện rõ vẻ vui mừng cùng mong chờ.
"Thật là thất lễ, không biết thần y hiện tại đang ở đâu?"
"Sư phụ hiện tại hiện đang khám bệnh cho hoàng thượng, e rằng không tiện gặp phu nhân."
Bùi phu nhân thoáng hiện lên nét thất vọng, Dâu Tây lại nhìn đứa nhỏ bên cạnh bà ta, rõ là chín tuổi nhưng người lại nhỏ giống như chỉ mới sáu tuổi, đôi mắt lại càng lộ ra nét ngây ngô đờ đẫn. Chắc không phải bị chậm phát triển chứ? Nếu thật thế thì phủ Bùi tướng cũng quá giỏi giấu diếm rồi đi.
"Không có gì vậy A Trúc xin phép trở về bên đình, sư đệ ta còn đang chờ."
Bùi phu nhân vẻ mặt rối rắm lại rối rắm rốt cuộc bóng dáng Dâu Tây cũng xa dần, bà nhìn xuống con trai mình vẫn đang ngây ngô cười thì lòng đau như cắt.
Thật khó khăn lắm mới sinh được đứa nhỏ vậy mà chỉ lơ đễnh một chút vào năm ba tuổi bị thị thiếp của lão gia sai người mua chuộc bà vú đấy ngã xuống hồ, mùa đông nước không sâu khi ngã liền bị đập đầu vào đá dưới hồ trở thành đứa ngốc.
Dù đã giết chết đám kỹ nữ đó nhưng con trai của bà thì phải làm sao bây giờ? ngốc nghếch khờ dại dù đã chín tuổi.
Khó khăn lắm mới nghe tin thần y xuống núi chữa bệnh vậy mà bà gửi đi thiệp mời năm lần bảy lượt đều bị trả trở về. Lão gia dù đang chấp chính thay hoàng thượng vậy mà cũng không thể làm được gì thần y.
Nếu hôm nay thần y không đến chữa bệnh cho Hoàng thượng cũng khó mà gặp được. Nhưng hoàng thượng chắc chắn sẽ không thả thần y sớm như vậy, bà phải làm sao bây giờ? Đại đồ đệ A Trúc của thần y nghe nói y thuật vô cùng cao minh, chỉ là không biết thực hư như thế nào.
Sau đó không lâu thái giám bên người hoàng thượng liền tới truyền ý chỉ, ba thầy trò có lẽ phải ở lại trong cung một thời gian, chờ thần y chế xong thuốc hoàng thượng muốn mới có thể rời khỏi cung.
Đợi đến khi ba thầy trò gặp được nhau đã là tối muộn.
"Hoàng đế muốn ngươi chế thuốc trường sinh hả? Sư huynh?"
Trần Hàn Du mặt mày bình tĩnh lắc lắc đầu.
"Nếu hắn muốn ta chế thuốc trường sinh thì ta lập tức biến mất khỏi nơi này, không bao giờ khám bệnh cho bất kỳ hoàng đế nào nữa."
"Vậy hắn muốn gì? Chẳng lẽ là thuốc cường dương?"
Trần Hàn Du thật sự muốn bổ đầu cô ra xem bên trong rốt cuộc chứa những gì, cô là con gái đấy có được không?
Con gái phải thục nữ, dịu dàng. Quan trọng nhất phải biết thẹn thùng a~
Mà nhìn cô xem, không khác gì một thiếu niên, còn là một thiếu niên rất chau chuốt vẻ ngoài a~
Trần Hàn Du yên lặng lắc đầu, hắn thở dài.
"Hoàng đế muốn ta luyện chế ra một viên thuốc trị bách độc và phương thuốc kéo dài chuyện ấy không tác dụng phụ."
Dâu Tây vẻ mặt kiểu, ta biết ngay mà, cẩu hoàng đế. Hắn rõ ràng còn trẻ như vậy tại sao không lo cho nước lo cho dân lo cho quyền lực chứ? Lại thích làm bù nhìn a~
Thanh Lâm nhìn Trần Hàn Du khuôn mặt phiền muộn liền hỏi: "Không phải bách độc người đã chế ra từ lâu lắm rồi hay sao, thuốc kia chẳng lẽ lại làm khó người?"
Trần Hàn Du lắc đầu: "Thuốc kia ta đã có phương thuốc, cái chính là trong đó dược liệu đa phần đến thời này đã không còn dù chỉ một chút, thuộc hàng dược liệu hiếm có không còn tìm được nữa, ngươi nói ta có nên muộn phiền hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]