Dâu Tây lại nói tiếp.
"Hoàng đế còn trẻ nhưng lại trầm tư vào sắc dục, toàn bộ quốc sự đều ném cho thừa tướng đương triều, ngươi nói xem, liệu hắn tìm sư phụ sẽ là muốn tiên đan trường sinh bất lão hay tiên đan giúp hắn mạnh mẽ mạnh mẽ trên giường nha~"
Thanh Lâm lé mắt nhìn Dâu Tây, trong đầu vị sư tỷ của hắn rốt cuộc có gì chứ? Mỗi ngày đều lười biếng nhưng y thuật lại hơn hẳn hắn, khoảng cách giữa hai người không phải đo lường là có thể đếm ra được.
Đôi lúc sự thân thiết giữa tỷ ấy và sư phụ khiến hắn thật ghen ty.
"Ngươi muốn làm vua không?"
Thanh Lâm giật mình nhìn Dâu Tây nhưng ngay sau đó liền vội vàng nhìn xung quanh, không có ai để ý cuộc nói chuyện của hai người. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sư huynh, cầu ngươi ăn nói cẩn thận, đây là hoàng cung a~"
Dâu Tây bĩu môi: "Sao chứ? Ai chẳng muốn nha, ngươi giả vờ giả vịt cái gì đâu"
Dâu Tây liền không tiếp tục nói chuyện mà cầm điểm tâm ăn, đồ hoàng cung có khác, ngon hết sẩy.
Hai người một người ăn, một người lâm vào trầm tư, đột nhiên một tiếng cười của trẻ con phá tan không gian yên tĩnh.
Dâu Tây nhìn theo hướng tiếng cười, một thằng nhóc có gương mặt xinh xắn đang cười nói cùng một vị phu nhân.
Chậc chậc, đúng là đi mòn giày sắt không tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.
Vị phu nhân kia chẳng phải là mẹ nuôi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3744244/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.