Dâu Tây dường như không để tâm lắm: "Bùi phu nhân tìm người chưa?"
Trần Hàn Du gật đầu.
"Đầu của đứa nhỏ đó bị tổn thương khiến hắn trở nên ngốc nghếch nhưng ta có thể châm cứu chữa khỏi hắn."
"Ta không muốn ngươi chữa cho hắn, ta sẽ cho ngươi loại thuốc hoàng để cần, nhưng với điều kiện không được chữa bệnh cho thằng nhóc đó."
Trần Hàn Du nhìn Dâu Tây chẳm chẳm, ánh mắt chuyên chú giống như muốn nhìn thấu ý nghĩ của cô.
Thật lâu sau rốt cuộc hắn cũng cất lời: "Tại sao? Ta hành nghề y chữa bệnh cứu người, đâu thể nói không cứu là không cứu?"
Dâu Tây hừ lạnh, "Đạo đức giả"
Nói xong cô đẩy cửa ra ngoài, ngồi trên nóc nhà nhìn trăng sáng. Dâu Tây vuốt ve cổ tay của mình nhẹ giọng thì thầm.
"Tinh Húc, ngươi nói xem lão già kia cần gì phải như thế? Hắn được ban cho trường sinh bất lão, nhưng thay vì hưởng thụ cuộc sống này hắn lại đi khắp nơi cứu người. Tự mình tự do lại cố tình trói buộc bản thân với hoàng thất. Hắn vì vua của các triều đại luyện chế thuốc nhưng những gì những tên vua đó làm chỉ là biết đòi hỏi cho bản thân, dân chúng con dân của họ thì họ mặc kệ. Đôi khi ta nghĩ, trường sinh thật tốt ư?"
AAAAAA
"Tự nhiên điên điên khùng khùng nói gì đâu. Không biết chị gái thân yêu của ta đang ở phương trời nào a~"
Dâu Tây lấy ra mặt ngọc bội đen tuyền khắc một bông hoa kỳ lạ từ trên cổ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3744245/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.