Gia tộc của hắn đều bị giết bởi tên hôn quân khốn khiếp, năm đó Văn gia liều chết bảo vệ cầu hoàng đế lên ngôi vua, giờ hắn già yếu, vì dọn đường cho hoàng tử hắn yêu quý mà không màng công lao năm đó của các công thần mà đuổi cùng giết tận.
Ba gia tộc Văn gia, Liễu Gia và Tố gia bị gán tội phản bội hoàng đế mà diệt tộc.
Hắn dưới sự bảo vệ của ám vệ riêng phụ thân để lại mở một đường máu cứu hắn chạy thoát nhưng không một ai còn sống.
Dật dờ như kẻ ăn mày không biết qua bao lâu rốt cuộc gặp được thần y và đồ đệ của hắn, bai sư học y.
Hắn của ngày hôm nay trong máu đều chỉ có hai chữ báo thù.
Trong lúc mải mê chìm vào hồi ức, hắn không hề biết đôi mắt cùng biểu cảm của bản thân lúc này trông vô cùng đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn là Trần Hàn Du và Dâu Tây đều đang nhìn hắn.
Trần Hàn Du thở dài, ngươi đến đó làm cho hắn tỉnh táo lại đi.
Dâu Tây lé mắt " Không thích, ngươi tự đi đi, lão thần y!!"
"Ngươi!!!"
Dâu Tây le lưỡi: "Gọi thế sai sao? Ngươi nha, ta ngày một lớn lên đều thay đổi hình dạng, ngươi xem ngươi một chút cũng không thay đổi. Thực khiến người ta ghen tị."
"Hảo sao? Đi, mau mau đánh tỉnh tên đệ đệ nhà ngươi!"
"Nhà ta? Rõ là đồ đệ ngươi nhặt về!!!"
Dâu Tây bùng nố.
Trần Hàn Du thật bất đắc dĩ, mỗi khi chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3744243/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.