Thời gian thoáng chốc trôi qua, Dâu Tây hiện giờ đã là thiếu nữ mười sáu tuổi, y thuật của Trần Hàn Du cô đã học được vô cùng thành thạo, nên hắn quyết định dẫn cô đi chu du thế giới, rời khỏi ngọn núi này thăm thú thế giới.
Bao nhiêu năm đã qua vậy mà Trần Hàn Du dường như vẫn giống như năm đó, thời gian dường như đã lãng quên hắn, năm tháng chẳng thể lưu lại chút gì trên cơ thể hắn cả.
Hắn vẫn tuấn lãng như năm sáu tuổi cô gặp hắn, chỉ có cô là theo thời gian ngày một lớn lên mà thôi.
Dâu Tây đã không gọi hắn là sư huynh nữa mà gọi là sư phụ. Mỗi ngày ngoài học tập y thuật thì việc cô thích nhất chính là tán tỉnh hắn.
"Sư phụ, ta khát nước, ngươi nói người ta yêu nhau đều hôn hôn, hôn hôn là hết bệnh nha~"
"Sư phụ~ người ta muốn hôn hôn~"
Trần Hàn Du sau đó chính là mặt đỏ tai hồng, rồi một trận mắng chửi trong xe ngựa, Dâu Tây lại bị ép đọc thuộc lòng sách y thuật cho hắn nghe.
Dâu Tây bĩu môi, "Ta không đọc, sự phụ, ngươi hảo ấu trĩ, mỗi lần đều bắt ta đọc thuộc lòng, ta đã thuộc hết rồi còn đâu!"
Trần Hàn Du cầm sách, giả vờ trấn tĩnh.
"Ngươi đọc thuộc rồi đọc lại càng tốt chứ sao? Còn không mau đọc?"
Dâu Tây phồng má: "Ta không đọc, sư phụ ngươi chỉ giỏi bắt nạt ta."
Bên ngoài Thanh Lâm cười nhẹ: "Sư phụ, hay để ta thay sư tỷ đọc đi?"
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3743685/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.