"Chào cậu, nghe nói hôm nay thần y xuống núi, tôi nhận được thông báo của trưởng quầy là ông Toàn Phúc tới để khám bệnh."
Trên mặt Dâu Tây vẫn còn vẻ non nớt của của trẻ con nhưng thần sắc lại vô cùng trấn định tự nhiên.
Cô gật gật đầu, lật xem sổ sách, lúc này mới ngước lên nhìn hắn.
"Tôi xem qua tướng tá cậu không có bệnh, nhưng trên người lại nồng đậm vị thuốc, là xem cho người khác sao?"
Người đàn ông lúc này trong lòng nhảy dựng, nghe nói thần y trông vô cùng trẻ, chẳng lẽ lại là thiếu niên trước mặt này.
"Đúng vậy, là xem cho chủ tử nhà tôi."
Dâu Tây vẫy tay: "Lại đây, ta ngửi mùi vị trên người của ngươi một chút."
Hắn vô cùng nghe lời tiến lại gần cô một bước.
Dâu Tây phân tích mùi vị, trên người hắn, có đủ loại dược vị nhưng mùi của dược cũng không thể át hết được mùi vị của biển trên người hắn.
Dâu Tây cười: "Hương vị của Đại Dương, chủ tử ngươi trúng độc đi, nói cho ngươi biết, chủ tử của ngươi sống không quá một tháng, độc đã di căn gần đến tim rồi. Bảo hắn vào đây, ta xem kỹ cho hắn hơn."
Khuôn mặt của người đàn ông từ ngạc nhiên mừng rỡ đến sợ hãi tột độ.
Nói năng cũng trở lên lắp bắp: "Ngài, ngài là thần y sao?"
"Không, ta là đồ đệ của người. Nếu ngươi còn không mời chủ tử ngươi đến nhanh, thì lâu thêm là không kịp nữa đâu."
"Được được, tôi lập tức đi mời."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3743683/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.