"Chào cậu, nghe nói hôm nay thần y xuống núi, tôi nhận được thông báo của trưởng quầy là ông Toàn Phúc tới để khám bệnh."
Trên mặt Dâu Tây vẫn còn vẻ non nớt của của trẻ con nhưng thần sắc lại vô cùng trấn định tự nhiên.
Cô gật gật đầu, lật xem sổ sách, lúc này mới ngước lên nhìn hắn.
"Tôi xem qua tướng tá cậu không có bệnh, nhưng trên người lại nồng đậm vị thuốc, là xem cho người khác sao?"
Người đàn ông lúc này trong lòng nhảy dựng, nghe nói thần y trông vô cùng trẻ, chẳng lẽ lại là thiếu niên trước mặt này.
"Đúng vậy, là xem cho chủ tử nhà tôi."
Dâu Tây vẫy tay: "Lại đây, ta ngửi mùi vị trên người của ngươi một chút."
Hắn vô cùng nghe lời tiến lại gần cô một bước.
Dâu Tây phân tích mùi vị, trên người hắn, có đủ loại dược vị nhưng mùi của dược cũng không thể át hết được mùi vị của biển trên người hắn.
Dâu Tây cười: "Hương vị của Đại Dương, chủ tử ngươi trúng độc đi, nói cho ngươi biết, chủ tử của ngươi sống không quá một tháng, độc đã di căn gần đến tim rồi. Bảo hắn vào đây, ta xem kỹ cho hắn hơn."
Khuôn mặt của người đàn ông từ ngạc nhiên mừng rỡ đến sợ hãi tột độ.
Nói năng cũng trở lên lắp bắp: "Ngài, ngài là thần y sao?"
"Không, ta là đồ đệ của người. Nếu ngươi còn không mời chủ tử ngươi đến nhanh, thì lâu thêm là không kịp nữa đâu."
"Được được, tôi lập tức đi mời."
Venn vô cùng vội vàng, ra khỏi y quán hắn đã lập tức vận khinh công bay đi.
Chưa đầy nửa khắc sau, từ cửa Lạp Á dẫn theo một thanh niên đi đến, phía sau còn 3 người đàn ông da ngăm đen cùng một loại y phục và kiếm giống hệt Venn đi vào.
Dâu Tây lúc này vừa viết xong đơn thuốc cho người phụ nữ ngồi trước mặt.
Cô chỉ liếc nhìn họ một cái liền quay đi.
"Ngươi cứ theo đơn thuốc này bốc thuốc, ngày uống hai lần sáng tối trước khi ăn thì sau một tuần bệnh của ngươi sẽ khỏi hắn."
Người phụ nữ vội vàng cảm ơn cầm lấy đơn thuốc đi theo dược đồng chỉ dẫn lấy thuốc.
Dâu Tây lúc này mới cất cao giọng:
"Người tiếp theo"
Venn vội vàng dẫn chủ tử đến trước mặt Dâu Tây, ngồi xuống ghế.
Dâu Tây nghiêm túc bảo thanh niên bịt mặt chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh thẳm trước mặt bảo hắn đưa tay ra.
Cô cẩn thận xem mạch, sau đó bảo hắn cởi áo ra.
"Ngươi cởi áo ra, ta muốn xem bệnh."
Darius nhíu mày, hắn nhìn cậu thiếu niên trước mắt còn cao chưa đến ngực hắn lại mang vẻ mặt nghiêm túc cùng lão luyện xem bệnh cho hắn.
Hắn hít vào thở ra, rốt cục cởi áo ra.
Dâu Tây nhấn ở một vài điểm trước ngực hắn. Darius chỉ cảm thấy bàn tay chạm vào hắn vô cùng mềm mại, giống như, giống như tay của nữ nhân vậy.
Khi hắn còn đang suy nghĩ miên man, Dâu Tây đã ấn vào một chỗ khiến hắn đau đến kêu thành tiếng.
Darius cắn môi, quá xấu hổ, hắn vậy mà kêu thành tiếng a~
Hắn lén lút nhìn Dâu Tây thấy sắc mặt cô rất khoa coi, mày cô nhíu chặt, cô lấy một cái kim châm máu cho hắn, máu của hắn chảy ra màu đen xì.
Venn và hai người kia thấy sắc mặt Dâu Tây không tốt trong lòng voi cùng lo lắng.
Venn bật thốt lên hỏi: "Đại phu, chủ tử của chúng ta thế nào? Có thể chữa hay không?"
Qua khe cửa, Trần Hàn Du âm thầm quan sát Dâu Tây, hắn đã đứng ở đây nhìn cô rất lâu, nhìn cô chuyên tâm khám chữa bệnh cho từng người.
Rõ ràng độc miệng nói hắn chữa bệnh miễn phí sẽ nghèo mãi, còn cãi nhau với hắn vậy mà khi khám bệnh, với người nghèo cô sẽ khám bệnh và bốc thuốc miễn phí, người có tiền đến khám sẽ nâng giá cao gấp hai gấp ba lần, khi khám bệnh sẽ vô cùng chuyên chú.
Dâu Tây nhìn Darius nói với hắn.
"Ngươi không trúng độc, mà trúng cổ rồi. Loại trùng cổ này đáng lẽ đã không còn tồn tại nữa mới đúng. Loại trùng này chỉ có người mang dòng máu hoàng thất của Tây vực mới có thể chế ra, mà Tây Vực vào 500 năm trước đã bị một vương quốc thần bí trên đại dương diệt quốc chỉ trong vòng một đêm."
Darius mặt mày vô cùng đáng sợ, hắn trầm giọng hỏi, trùng này là loại trùng như thế nào? Có thể trị được không?"
Dâu Tây bảo hắn mặc áo lại sau đó cô ngồi xuống bình tĩnh xếp lại đồ đạc trên bàn.
"Trùng cổ này được đặt tên là Hận, người luyện chế ra nó cần bắt rất nhiều côn trùng độc ở Rừng Vực Sâu ở Tây Vực, dùng máu của chính mình nam hay nữ đều được nhưng phải là còn trinh, và mang dòng máu hoàng gia, nuôi cho đám trùng cắn giết nhau đến cuối cùng khi nào chỉ còn một con thì phải dùng máu trích từ máu gần với trái tim nhất nuôi trong một trăm linh tám ngày, sau một trăm linh tám ngày, con trùng tỉnh dậy có nghĩa người chế cổ đã thành công, gọi là Trùng Hận vương."
"Người chế cổ trùng vương này sẽ chờ nó ngủ say rồi nuốt nó vào bụng, sau đó đem nó đưa vào người khác bằng cách hoan hợp."
Khi trùng cổ vào người sẽ khiến người đó có sức mạnh vượt trội hơn hẳn người thường, nhưng thực chất là thúc đẩy sinh khí của người đó toàn bộ về một thời điểm sau đó bắt đầu ăn não của họ, điều khiển họ khiến cơ thể luôn luôn ham muốn, chờ khi họ có được con nối dõi với cơ thể hoàn mỹ nhất nó sẽ tìm cách đối thân thể mới rồi bắt đầu một vòng tuần hoàn."
Venn sợ hãi thốt lên: "Vậy chủ tử của tôi đã đến giai đoạn nào rồi."
"May cho hắn luôn dùng thuốc để hạn chế sự khống chế của nó khiến nó không thể khống chế não của anh ta, hơn nữa do nó đã sống qua quá nhiều thân thể giờ đã biến đổi khá nhiều, giờ nó chỉ làm cơ thể yếu đi cho đến khi bại liệt thôi."
Darius nắm chặt tay, "Có cách nào để loại bỏ nó khỏi tôi không? Tôi sẽ dùng khoản tiền lớn đến giúp đỡ những người nghèo khổ ở nơi đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]