🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trần Hàn Du lại một lần nữa suýt sặc nước bọt của chính mình.

"Sao ngươi lại gọi ta sư huynh? Không phải nói muốn bái ta làm thầy hay sao?"

"Không được, ta gọi ngươi là sư phụ, sau này yêu nhau làm sao được, chả lẽ ngươi biến thái như vậy muốn chơi hẳn sư đồ luyến?"

Dâu Tây trợn mắt nói hươu nói vượn, chọc cho Trần Hàn Du vừa thẹn vừa giận nghẹn một bộ khiến mặt đỏ bừng, hắn phất tay áo mắng cô : "Ăn nói liên thiên"

Sau này Trần Hàn Du liền triệt để bỏ qua vụ sự phụ đồ đệ này, chẳng bõ lại nghe cô ăn nói linh tinh, giận không thể phát quá thiệt cho bản thân.

Thời gian thoáng chốc đã qua năm năm, Dâu Tây cũng đã được mười một tuổi, thời gian rảnh phần lớn Dâu Tây dùng để học y thuật với Trần Hàn Du, cô phải công nhận hắn có một tay nghề y thuật cao vô cùng, để ví von thật sự có thể nói hắn giống như chính là hoa đà tái thế.

Thời gian ở cùng nhau, Dâu Tây chính là có thể đang lúc học tập vô cùng nghiêm túc cũng có thể nói ra những chuyện làm Trần Hàn Du câm nín, nghẹn một bụng tức giận trong người.

Ví dụ như hai người đang nói về một vài loại độc kinh khủng nhưng một trong số các thành có liên quan đến thành phần chế tạo xuân dược Dâu Tây có thể ngay lập tức liên tưởng đến mấy chuyện không hay đem ra nói cho

Trần Hàn Du.

"Sư huynh, huynh nói xem, huynh hành y tích đức cứu giúp người nghèo tiền không lấy một đồng chỉ lấy một vài thứ đồ linh tinh thì sẽ sớm chết đói. Huynh không biết đấy thôi, người tốt chết sớm lắm, nhưng người xấu lại sống rất lâu nha. Sao huynh không nghĩ đến chúng ta có thể chế xuân dược đem bán cho lầu xanh nha, thế là có thể kiếm bộn tiền rồi."

Những lúc đấy Trần Hàn Du cầm bút bẻ gãy, liền phạt cô xếp thuốc rất cực khổ. Hắn biết cô chỉ nói vậy thôi chứ cô vẫn hiểu hết, những thứ cô hiểu biết có khi còn nhiều hơn hắn đấy, chỉ không biết tại sao cô mỗi lần đều chọc tức hắn điên lên mới chịu được.

Hôm nay là một ngày nắng rất đẹp, cây anh đào trước cổng đã bắt đầu nở hoa, mua xuân đã đến trên ngọn núi này.

Trần Hàn Du đã nói hôm nay sẽ dẫn cô xuống núi xem bệnh, được rồi, xem bệnh là giả, cô muốn đi chơi là thật.

Dù sao bề ngoài của cô bây giờ chỉ có mười một tuổi, ham chơi một chút mới giống trẻ con không phải sao?



Dâu Tây vui vẻ thay một bộ y phục nam vào, tóc cũng vấn giống sư huynh, còn chưa phát dục nên khi Dâu Tây mặc nam trang, trông cô giống một thiếu niên mang diện mạo xinh đẹp, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Trần Hàn Du rất hài lòng với bộ dạng này của cô, hắn đưa cho cô hộp dụng cụ khám bệnh, giỏ thuốc và một tay nải nhỏ xinh.

Chờ hai người đã chuẩn bị xong liền xuất phát xuống núi.

Suốt chặng đường, Dâu Tây đều cùng Trần Hàn Du nói chuyện, hỏi đông tây, đôi khi lại hát vu vơ, Trần Hàn Du chưa bao giờ cảm thấy, thời gian xuống núi lại ngắn đến vậy, trước đây khi đi một mình, hắn sẽ vừa đi vừa hái thuốc, xuống đến dưới núi trời cũng tối rồi.

Còn bây giờ, mỗi lần hắn muốn hái thuốc, sẽ bị một người kéo áo, lải nhải bên tai nào là thuốc trên người cô cầm còn chưa đủ hay sao? Rồi hái nhiều như vậy huynh cầm chắc? Còn cái gì mà mắng hắn lề mà lề mề, muộn giờ trẩy hội của cô bây giờ.

Nhìn gương mặt nghiêng vui vẻ đi bên cạnh hắn, mặc dù rất mệt, trên trán trắng mịn cũng đã lấm tấm mồ hôi nhưng cô chưa một lần kêu than, chỉ nói chuyện trên trời dưới biển, háo hức như một đứa trẻ được cha mẹ dẫn đi chơi.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi hắn đột nhiên cứng đờ, phải rồi, cô chỉ là một đứa trẻ nhưng mang theo tâm trí của người trưởng thành. Khiến hắn dường như quên đi việc cô còn chưa cập kê.

Hắn cắn môi, lắc lắc đầu, hắn nghĩ linh tinh gì đâu.

Rốt cuộc cũng đã xuống núi, Trần Hàn Du dắt theo Dâu Tây một đường vừa đi vừa trị bệnh cứu người.

Cứ như vậy, hắn chẩn bệnh còn cô bốc thuốc, cứ đi đi dừng dừng như vậy rốt cuộc cũng đã đến y quán của Trần Hàn Du.

Trên cửa dược đường được treo một cái bảng to viết hai chữ"Y đức" như rồng bay phượng múa.

Bên trong một người đàn ông trung niên trông thấy hai người họ vội vàng bước ra cung kính hành lễ.

"Thần y, người đến rồi ạ."

Lại liếc nhìn thiếu niên có dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh vẻ mặt tò mò khẽ hỏi.

"Vị đây là?"



"Đồ đệ của ta."

Dâu Tây tươi cười: "Xin chào, tôi là A Trúc, đồ đệ của sư phụ."

Người đàn ông trung niên bừng tỉnh gật gù.

"A, cậu khỏe. Tôi là Toàn Phúc, chưởng quản của Y Đức thay Thần Y."

Trần Hàn Du nhìn Dâu Tây nhịn cười, nhanh như vậy đã bịa ra tên rồi.

"A Trúc, ngươi ở đây trông quầy, ta cùng Toàn Phúc có chuyện cần bàn."

"Vâng, sư huy... à à Sư phụ."

Dâu Tây bĩu môi, liếc Trần Hàn Du một cái. Nhìn khuôn mặt không vui của cô hắn nhịn cười, khoé môi giương lên khẽ ho hai tiếng.

Hắn xoay người rời đi, bên cạnh Toàn Phúc lập tức báo cáo tình hình gần đây, hai người vừa đi vừa nói đã vào trong phòng.

Dâu Tây thấy họ bàn chuyện liền ra quầy đứng. Nhìn trên đường, người qua người lại, không khí vô cùng náo nhiệt, nhìn mãi, rốt cuộc tâm hồn của cô đã treo trên mây tự lúc nào.

Lúc này từ ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông mặc y phục màu đen, đôi mắt hắn có màu xanh của biển, làn da ngăm đen, nhìn một chút là biết ngay không phải người nơi đây.

Trên hông hắn còn đeo hai cây kiếm một đỏ một đen, hoa văn trên thân kiếm vô cùng kỳ lạ, giống như một loại ngôn ngữ cổ xưa vậy.

Mái tóc hắn xoăn dài, xoã tung rất có phong cách hoang dã của tự do.

Hắn đi vào, thấy người đứng quầy là một thiếu niên thì khá là xửng sốt. Nhưng trên mặt không hề lộ ra một chút gì là coi thường hay khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.