"Sao thế? Quên mất tôi rồi à? Tôi là Hắc Kỳ đây, em gái thân thương của tôi, em thích món quà tôi tặng cho em chứ?"
"Hắc Kỳ? Hắc Kỳ...."
Tuyết Linh lẩm bẩm, lẩm bẩm một mình, trong đầu thoáng qua một loạt ký ức đăng sợ. Lại nhìn chính mình trong gướng.
"Aaa, mày đã làm gì tao thế này? Đây không phải là tao? Rốt cuộc tao đã làm gì có lỗi với mày mà mày lại đối xử với tao như vậy? Sao mày lại đối xử với tao như thế?"
"Những ngày tháng nằm dài trên bàn giải phẫu kia còn chưa đủ hay sao? Sao mày lại đối xử với tao như vậy?"
Hắc Kỳ cười nhẹ nhàng, không để ý đến lời chất vấn của Tuyết Linh, trong không trung dưới ngón tay của hắn đột nhiên hiện lên một chiếc ghế nạm vàng điêu khắc mỹ lệ.
Hắc Kỳ dưới bộ trang phục quý tộc và đôi cánh của ác quỷ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chiếc ghế lơ lửng trong không trung.
"Mày có cảm thấy may mắn không, mày là người đầu tiên sống trong thế giới ảo tao tạo ra này, tao còn đặc biệt chuẩn bị cho mày một bộ da xinh đẹp như thế, mày không vui sao?"'
"KHÔNG, thằng khốn, thả tao ra..."
Hắc Kỳ nhếch môi cười lạnh.
"Bao nhiêu năm tháng nằm trên bàn giải phẫu không thấy mày kêu ca gì, tao tưởng mày là người chết đấy."
"Đây là trò chơi thực tế ảo mà tao mất rất nhiều tiền tài đổ vào để lũ ngu kia chế tạo ra, nhờ có mày mà tao còn có thể nhốt ý thức con người vào đây làm NPC khiến trò chơi càng trở nên hấp dẫn hơn."
"Mày biết không? Mày chính là NPC sống đầu tiên của trò chơi này. Vui không?"
Tuyết Linh tuyệt vọng gào thét: "Mày nhất định sẽ chết không được tử tế, nhất định."
"À, đúng rồi, còn nữa, nhớ thằng bé trong bệnh viện mà mày rất quan tâm không? Tao đã cho nó trở thành NPC
thứ hai trong game mà tao sáng chế này đấy. Chỉ tiếc không giống mày, nó không có trí nhớ, đến bây giờ nó vẫn nghĩ mình là nhân vật được tao tạo ra."
Tuyết Linh đau đớn vô cùng :"tại sao? Thằng bé thì có lỗi gì chứ?"
"Vì mày quan tâm nó, tất cả những kẻ mày quan tâm đến, tao đều sẽ giết. Lâm Y Trân và gia đình nhỏ của cô ta cũng thế, tao sẽ không tha cho một ai."
"KHÔNGGGGG"
Hắc Kỳ cười to, cười ngặt nghẽo rốt cuộc không nói thêm gì nữa, ở giữa không trung biến mất
Tuyết Linh trở thành NPC mang tên Quỷ Linh Tì. Một NPC vô cùng xấu xí, khiến người gặp người ghét. Nhất là khi mọi người làm xong nhiệm vụ chỗ cô, cô ấy sẽ biến thành một con quái vật vô cùng đáng sợ biểu hiện của sự lật long.
Khác với những NPC khác, Tuyết Linh có cảm giác đau đớn như con người, khi bị người vây đánh cảm giác đau của cô còn được tăng lên gấp bội.
Tuyết Linh hận, hận vô cùng, cô chỉ muốn làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Nếu có thể quay đầu lại, cô nhất định sẽ không bao giờ muốn liên quan đến Hắc gia, cô tình nguyện cả đời không bao giờ biết đến bố đẻ của mình.
Người mà cô muốn xin lỗi nhất chính là Lâm Y Trân, bà không phải mẹ cô nhưng đối xử với cô như mẹ ruột, vậy mà bản thân từ nhỏ đến lớn lại luôn ích kỷ ngăn cản bà tìm kiếm hạnh phúc. Thậm chí hại bà sảy thai, cả đời không có được đứa con của chính mình.
Sự oán hận của Lâm Tuyết Linh rất lớn, trong vòng ba năm sống trong thế giới ảo này, cô ấy dựa vào ý thức học tập rất nhiều kỹ thuật, cô ấy dùng chính bản thể xấu xí mà mình có duy nhất này tạo thành một loại virut đáng sợ thâm nhập vào não người nhờ sóng điện từ khiến người bị nhiễm không thể ra khỏi trò chơi, nếu cưỡng ép giết chết ra khỏi trò chơi não cũng sẽ bị chết, người đó sẽ trở thành người thực vật.
Lâm Tuyết Linh sau khi biến thành virut thì vẫn có ý thức, ý thức của cô phân tán khắp mọi nơi điều khiển não của những kẻ mắc phải. Điều mà cô vui vẻ nhất chính là người bị nhiễm còn có cả vợ chưa cưới của Hắc Kỳ.
Cô lộng hành ở thế giới đó rất lâu rất lâu đến khi một ngày, ý thức của cô đột nhiên chìm vào ngủ say mãi mãi nhưng sự oán hận cô tạo ra cho thế giới này còn lớn hơn.
Sau khi Lâm Tuyết Linh rơi vào ngủ say không bao lâu thì loại virut cô tạo ra ngày một lớn mạnh, có sự tác động bên ngoài của con người càng khiến sự sụp đổ càng trầm trọng.
Virut lây nhiễm toàn bộ hệ thống máy tính cả thế giới khiến con người không cách nào phá giải cứu giúp được.
Không có máy móc hoạt động, thế giới lâm vào rối loạn, tội phạm ngày một nhiều lên.
Thế giới này chính thức lâm vào tận thế khoa học lần thứ nhất.
Sau khi tiếp thu hết cốt truyện, Dâu Tây sốc toàn tập, không thể tin được thế giới này bởi vì sự oán hận của Lâm Tuyết Linh mà lại tàn tạ như thế.
Chỉ là dù tiếp thu xong cốt truyện Dâu Tây lại phát hiện mình giống như đang bị nhốt trong một cái hộp thủỷ tinh không cách nào ra được. Thông qua ý thức của thân thể vẫn nghe được động tĩnh bên ngoài nhưng lại không cách nào thoát ra để khống chế cơ thể này.
"Linh Linh, con tỉnh dậy đi, con tỉnh dậy nhìn mẹ đi, sao con lại nằm yên lặng mãi như thế?"
"Đều là mẹ không tốt, đều tại mẹ."
"Y Trân, em đã ở đây cả ngày rồi, như thế sẽ không tốt cho em bé. Em qua kia nghỉ ngơi để anh chăm sóc Linh Linh được không?"
Dâu Tây nghe tiếng khóc của Y Trân mãi, mỗi ngày đều nghe bà kể chuyện bên tai, cùng những lời tự trách ân hận của Giang Hải.
Giang Thành cũng thường xuyên đến thăm cô, bảo cô rằng nhanh nhanh tỉnh dậy, anh mua rất nhiều đồ ăn và sách mà cô thích. Nếu không tỉnh anh sẽ ném hết sách mà cô tích trữ đi.
Dâu Tây phì cười, trẻ trâu.
Không biết cô bị nhốt trong này đã bao lâu, dần dần nhàm chán, Dâu Tây bắt đầu luyện tập công pháp linh hồn của gia tộc nhà cô. Loại công pháp bí truyền đã thất truyền từ lâu vì nó rất kén người luyện.
Sau vài nghìn năm thất truyền thì đến ngày sinh nhật tròn mười ba tuổi của cô và chị gái. Nhà cổ của gia tộc phát sáng và bí truyền tự động nhập vào cơ thể của cô và chị cô.
Sau bao nhiêu năm chăm chỉ luyện tập đan điền của cô và chị đều hình thành pháp khí khác nhau. Pháp khí của cô là một khẩu súng máy thời gian ánh sáng, là thứ nắm giữ thời gian, nó cũng đã hóá hình người. Quãng thời gian để nó hoa hình người là quãng thời gian gian khổ nhất của Dâu Tây, cũng là quãng thời gian không bao giờ
Dâu Tây quên được.
Chỉ là sau khi bị hệ thống kéo vào đây, pháp khí của cô giống như bị biến mất, không cách nào liên hệ đến.
Chính vì thế mà Dâu Tây mới nghi ngờ hệ thống.
Bây giờ hệ thống không liên lạc được, bị nhốt ở đây. Chứng tỏ hệ thống cũng đang không cách nào liên hệ với cô, đồng nghĩa với việc trói buộc sức mạnh của cô đang bị lỏng lẻo.
Những ngày tháng bị nhốt trong ống kính này, Dâu Tây ngày đêm chăm chỉ luyện tập. Không biết cô hấp thu được loại vật chất gì mà đan điền của cô nhanh chóng được hình thành, trải qua bảy tầng biến hóá rốt cuộc thành hình.
Mãi cho đến một hôm, gió lốc đột nhiên vòng quanh, một loại hơi thở quen thuộc vô cùng vờn quanh Dâu Tây.
Từ trong thân thể Dâu Tây tràn ra một lượng ánh sáng khổng lồ nhưng nhanh chóng biến thành hắc ám đen nghịt.
Dần dần hắc ám bắt đầu có rất nhiều ánh sáng li ti nổi nổi chìm chìm như hàng vạn vạn vì tinh tú.
"Chủ nhân, rốt cuộc tôi cũng tìm thấy người rồi."
Giọng nói quen thuộc này, là pháp khí hoá hình của cô.
Trong không trung, vũ trụ thu nhỏ dần dần biến thành hình người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]