Dâu Tây nhìn thiếu niên tuấn mỹ từ trong không trung xuất hiện không khỏi nở nụ cười.
"Tinh Húc, ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi."
Thiếu niên mang dung mạo tuyệt mỹ khoác trên mình trường bào màu tím phiêu dật như tiên, trong đôi mắt đẹp là vạn vạn vì tinh tú lấp lánh đẹp mê người. Mái tóc dài đen tuyền không gió mà bay càng tăng lên vẻ thần bí cùng khí chất vô cùng đặc biệt của hắn. Ở hắn như có một loại ma lực hấp dẫn ánh nhìn đánh sâu vào tâm trí và thị giác.
Thiếu niên dang tay ôm lấy Dâu Tây lại bất chợt xuyên qua thân thể cô.
"Chủ nhân? Người làm sao vậy?"
Tinh Húc trên mặt tràn đầy lo lắng, "Người đã chết rồi sao?"
Dâu Tây mỉm cười, béo má hắn nhưng ngón tay lại xuyên qua khuôn mặt hắn. Dâu Tây không khỏi ảo não.
"Ta chưa chết, nhưng bây giờ so với người chết lại không khác là bao."
"Ngươi nhìn xem đây là đâu, ta cảm giác đang bị nhốt trong thân thể này, có cách nào để ta thoát ra hay không?"
Tinh Húc cau mày đánh giá xung quanh, lại cảm nhận một chút mày càng nhăn lại sâu hơn.
"Chủ nhân, ta cảm nhận được một loại năng lượng vô cùng kỳ quái, giống như có một thứ gì đó đang cố gắng tiếp cận người để chiếm lấy linh hồn của người vậy, nó vừa giống năng lượng máy móc lại vừa không phải."
Dâu Tây nhếch khoé môi, thì ra là thế, đột nhiên biến mất, giờ lại có ý nghĩ chiếm lấy linh hồn mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3742481/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.