🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dâu Tây ra khỏi nhà Trang Hân, đi qua vườn hoa lại đột nhiên bị người kéo lại sau đó ôm lấy.

Dâu Tây phản xạ tự nhiên nắm lấy nắm đấm vung một quyền về phía đối phương lại bất ngờ bị bắt lấy giữ chặt.

Sức lực người kia lớn vô cùng, thân thể chưa qua cải tạo của Dâu Tây không thể nào thoát nối.

Hơi thở đàn ông nam tính quyện lẫn hương nước hoa và mùi thuốc lá khiến Dâu Tây càng khó chịu, cô nhíu mày đứng yên, tránh tốn sức lực.

Người này xuất hiện ở vườn hoa nhà Trang Hân hẳn sẽ không muốn làm cô bị thương, hơn nữa lại không bịt miệng cô chứng tỏ không sợ bị người khác biết. Kẻ này hẳn có địa vị trong nhà này rất cao.

Không phải như cô nghĩ chứ?

"Triệu thiếu gia, ngài định ôm lấy con gái nhà người ta đến khi nào?"

Người phía sau nghe giọng nói trấn định của Dâu Tây thì giật mình sửng sốt. Ban nãy còn định vung quyền đấm hắn, sau khi biết sức không đủ thì lại lập tức dừng lại, chỉ trong thời gian ngắn đã đoán ra được hắn là ai còn bình tĩnh trấn định như thế

"Xem ra cũng là đứa trẻ thức thời."

Trang Thừa Húc thả Dâu Tây ra, xoay người cô lại đối diện với hắn. Cảm xúc khi chạm vào người cô gái trước mắt này thật khác lạ, rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường, bạn học của cô nhóc con nuôi thú vị kia nhưng không hiểu tại sao khi chạm vào cô gái này, đứng đối diện nhìn vào mắt cô ta lại làm hắn giống như chịu sự mê hoặc kỳ lạ vậy.

Cảm giác như cô gái này vốn dĩ còn xinh đẹp cao quý hơn bộ da xinh đẹp này rất nhiều. Rất muốn chiếm đoạt lấy cô gái trước mắt này làm của riêng.

Trang Thừa Húc bị suy nghĩ đột ngột nhảy ra của chính mình doạ cho vô cùng kinh hãi.

Sắc mặt hắn trầm xuống nhìn cô gái cao ngạo trước mặt này, lạnh giọng.

"Tránh xa Tiểu Hân ra, đây không phải là việc mà cô nên quản."

Dâu Tây mím môi, trong lòng chán ghét đến cực điểm, xuyên qua mấy cái thế giới đáng chết này, ai cũng có quyền ra lệnh cho cô, coi thường cô? Thật chán ghét.

"Không nhọc lòng Trang thiếu lo lắng."



Dâu Tây hất bàn tay đang giữ vai mình ra xoay người rời đi. Đúng là toàn gặp mấy chuyện không đầu. Cô mới lười quan tâm đến nữa.

Vốn là đi xe Trang Hân về nhà cậu ta, nhưng tài xế xe riêng mà Giang Hải cho cô vẫn luôn lái xe đi theo cùng nên cũng may vẫn còn xe để về.

Dâu Tây ngồi trên xe, mải mê bấm điện thoại, trời đã xẩm tối rồi không hiểu sao trái tim Dâu Tây đập rất nhanh, cảm giác sợ hãi bất an ập tới.

Dâu Tây theo bản năng áp chế nhưng trực giác của cô cho cô biết có điều bất thường, Dâu Tây nhìn lên tài xế xe, mới nãy còn cười chào hỏi Dâu Tây giờ cả người lại cứng đờ im lặng. Cô nhíu mày, vươn tay đẩy nhẹ một cái vào người anh ta, cả người anh ta ngã về đằng trước.

Hắn ta vậy mà chết lúc nào cô cũng không biết, may mà do xe là loại mới nhất có chức năng tự động lái nếu không quả thật, với người chết lái xe hậu quả đáng sợ đến cỡ nào a~

Dâu Tây khó khăn lôi người tài xế đã chết sang bên cạnh, chính mình ngồi vào ghế lái bắt đầu điều khiển, nhìn lên bản đồ điện tử, địa điểm đến căn bản không phải nhà, chiếc xe tự động lái đến một địa điểm xa lạ, hai bên đường vắng ngắt tối tăm không ánh sáng, ngay cả một chiếc xe đi đường cũng không có.

Ai đó thiết kế cái bẫy đưa đến cái chết cho cô mà công phu quá.

Dâu Tây đảo tay lái định vòng xe quay lại thì đột nhiên từ gương chiếu hậu lại nhìn thấy một con xe robot voi cùng tân tiến đang lao về phía cô, đúng thế, không đùa đâu, trông nó chẳng khác gì mấy con xe robot trong phim khoa học viền tưởng của thế giới này cả.

Chỉ trong chốc lát, từ một con xe ô tô nó đã nhanh chóng biến thành một cái cỗ máy biết đi hai tay cầm hai cái rìu được thiết kế vô cùng công phu, đầu rìu được gắn vào lưỡi dao to sắc bén. Dâu Tây nhấn ga lao đi nhanh, tốc độ của nó cũng không hề chậm, đuổi theo gần sát xe của cô.

Trên trán Dâu Tây ứa ra mồ hôi lạnh, đôi tay lại kiên định nắm chặt vô lăng lao đi trên đường.

Đằng sau con robot dưới sự điều khiển của con người vừa chạy vừa chém rìu về phía xe Dâu Tây. Dâu Tây lái xe giống như có thêm đôi mắt phía sau, mỗi khi chiếc rìu chuẩn bị bổ xuống lại đánh xe uốn lượn trên đường tránh thoát một kiếp tan nát.

Trên đường cao tốc tối đen, một xe một robot kẻ truy người đuổi.

Lâu như vậy vẫn không khiến Dâu Tây bị một chút tổn thương nào khiến Hắc Kỳ nóng nảy.

"Đi, đem robot tự phát nổ cho ta, ta không tin, ngay cả đến một con nha đầu thối cũng đối phó không nổi, hừ!"

Nói xong khuôn mặt tuyệt mỹ của Hắc Kỳ dần dần trở nên vặn vẹo, khiến hắn trông như ác ma từ địa ngục đi đến vô cùng đáng sợ



Hắc Kỳ nhìn xe robot tân tiến do hắn mất nhiều thời gian công sức chế tạo ra nổ tung qua màn hình, khuôn mặt hắn đột nhiên dở khóc dở cười, lại như bi thương lại như tâm tình sảng khoái khó hình dung.

Ở khoảnh khắc cảm nhận con robot điên rồ cầm hai cái rìu kia có vài giây đột nhiên dừng lại rồi lao vút như tên bắn, lấy hình thái về mồi mà lao đến Dâu Tây liền có dự cảm chẳng lành.

Dâu Tây mở chốt cửa trong vài giây ngắn ngủi không một chút do dự mở cửa nhảy ra khỏi xe, lúc nãy trong cuộc đua xe đã lao đến khu rừng rồi, con robot phía sau kêu lên vài tiếng và nổ tung Dâu Tây chịu lực ngã và tác động của vụ nổ khiến thân hình bị va đập mạnh mẽ bay rất xa đập vào thân cây lớn rồi ngã xuống.

Vụ nổ khiến khu rừng chịu ảnh hưởng rất lớn, lửa cháy bắt đầu lan ra, Dâu Tây khó khăn cố gắng mở mắt, trên tay là điện thoại vẫn được cô nắm chặt đã hơi chút dị dạng do lực nắm quá mạnh.

Dâu Tây chửi thề trong lòng, không ngờ cô cũng có ngày rơi vào cảnh này, trước nay đều là cô ép người ta đến chết rốt cuộc giờ cũng bị báo ứng, quả thực không biết nói gì hơn.

Ý thức của Dâu Tây dần dần chìm vào mơ hồ, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, thứ còn lại Dâu Tây thấy tất cả chỉ là lửa đỏ rực.

.

.

.

Lúc này, ngay cạnh chỗ vụ nổ xảy ra, một đội lính đang tham gia làm nhiệm vụ nhận được tin tức có vụ nổ xảy ra, rừng có nguy cơ cháy lan ra diện rộng, yêu cầu họ tạm dừng nhiệm vụ đi qua hỗ trợ.

Một vài người vừa nghe đến đã vô cùng chán nản mắng.

"Mẹ nó, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là hoàn thành khoá tập duyệt lần đầu rồi, tự nhiên phải bỏ dở, lần sau làm lại chắc gì đã tốt được như lần này chứ."

"Đúng đấy, lần này đã rất nguy hiểm rồi, khó khăn lắm mới đi được đến đây."

Một người quân nhân trung niên hô lên: "Được rồi, nhiệm vụ nào chẳng quan trọng? Đừng có bày ra cái tư thế kiểu đó, toàn quân nghe lệnh, hướng phía đông khu rừng xuất phát cứu trợ. Nếu hoàn thành tốt vẫn đánh vào hoàn thành khoá huấn luyện như bình thường."

"Rõ"

Tiếng hô vang vọng cả khu rừng, toàn quân bắt đầu di chuyển nhanh về hướng khu rừng đang cháy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.