Sau Khi về nhà, Giang Hải biết được Lâm Y Trân có thai thì vừa khóc vừa cười trông vô cùng ngốc nghếch.
Sau đó còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho cả nhà và đặc biệt dặn dò từ giờ không cho bà nấu nướng nữa. Để đảm bảo còn khoa lại cửa thông đạo nhà bếp riêng đưa chìa khoá cho Dâu tây cất giữ.
Bữa ăn hôm nay của cả nhà vô cùng hoà hợp vui vẻ.
Ngày mai là ngà đu tiênqu trli trờng học sau kỳ nghỉ hè, Trang Hân và mấy cô bạn đã hẹn Dâu Tây kết thúc buổi học đi dạo phố nhưng giờ cô có chuyện càng quan trọng để làm.
"Linh Linh, chờ mình với!"
"Tiểu Hân, cậu, mặt cậu làm sao đấy"
Dâu Tây nhìn một bên mặt của Trang Hân bị sưng lên thì rất bất ngờ, chẳng lẽ ở nhà có chuyện gì?
Trang Hân ấp úng lắc lắc đầu vẻ mặt trốn tránh: "Không, không có gì, mình té ngã đó."
Dâu Tây nhíu mày: "Tiểu Hân, có chuyện gì cứ nói với mình, có thể giúp mình nhất định giúp cậu."
"Linh Linh, mình, mình có thể tin tưởng cậu được không?"
Dâu Tây nắm lấy tay Trang Hân: "Tin tưởng mình, mình sẽ không hại cậu."
Hai người tìm một chỗ kín đáo nói chuyện, Trang Hân vẻ mặt vô cùng lo lắng lại sợ hãi, còn cả xấu hổ. Đấu tranh tâm lý một lúc lâu rốt cuộc nói.
"Linh Linh, này là hôm qua mẹ với ba mình cãi nhau, liên quan đến đánh cả mình, anh trai về nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ lắm không nói không rằng lôi mình lên lầu rồi, rồi cưỡng hôn mình... mình phải làm sao bây giờ?"
Dâu Tây sững sờ, này sẽ không phải nữ chính của thế giới này chứ?
"Cậu cảm thấy thế nào sau chuyện này?"
"Mình, mình không biết."
"Thứ cho mình nói thẳng, cậu tốt nhất nên tránh xa anh trai của cậu ra, đừng quên cậu là con gái của mẹ cậu, anh ta dù là con riêng nhưng cũng là người sau này kế thừa Triệu gia. Cậu muốn sống như người bình thường thì tránh xa anh ta ra. Hiểu mình nói không?"
"Mình, mình..."
"Cậu tự suy nghĩ cho thật kỹ. Chúng ta vào lớp thôi."
"Chủ nhân, đây là tất cả dữ liệu về cô gái đó. Cô ta tên là Lâm Tuyết Linh, mẹ là Lâm Y Trân, ngoài ra tất cả dữ liệu từ trước khi cô ta đến Giang gia đều được bảo mật tuyệt đối, không cách nào tra ra được."
Hắc Kỳ nhếch môi cười lạnh: "Không cần tra nữa, con bé đó chính là người chúng ta cần tìm. Lão già đó giấu cũng kỹ thật. Nếu hôm đó không gặp chắc còn lâu mới tìm được nó."
"Để xem ông cao tay hơn, hay tôi cao tay hơn."
Hắc Kỳ liếc nhìn người áo đen mặt sẹo trước mặt.
"Đi, lộng suy sụp Giang Gia cho tôi"
"Chủ nhân, Giang Hải này rất cẩn thận, lại cơ thế lực ngầm chính là bang Ngải Vận, đối thủ của chúng ta.
"Cái gì? Mẹ kiếp, vậy mà trèo được cành cao quá nhỉ."
"Chủ nhân, Ngải Vận thế lực ngày càng lớn mạnh, còn có sự giúp sức của Bùi gia, chúng ta không phải đối thủ của họ."
"Choang."
Hắc Kỳ tức giận quét sạch đồ trên bàn xuống đất.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, Bùi gia đáng chết."
"Chuẩn bị lấy ra mẫu xe ô tô robot đời mới nhất của ta ra, ta muốn đích thân giết chết con gái của bà ta, để ta xem ông ta làm sao bảo vệ được cái xác chết nữa."
Người áo đen nhíu mày, vì một đứa con gái mà sử dụng cả vũ khí tối mật, chủ nhân phải hận đến mức nào chứ.
"Vâng."
.
.
.
"Mẹ à, mẹ xem, con đã bảo mẹ không cần làm mấy cái việc linh tinh này mà không chịu nghe, giờ hay rồi, nếu không phải có con nhanh chân hy sinh thân mình làm đệm lưng cho mẹ, hôm nay không biết sẽ sảy ra chuyện gì nữa.
Giang Thành đang sức thuốc cho vết thương trên tay của Dâu Tây cũng gật đầu phụ hoạ.
Giang Hải khỏi phải nói, vừa sợ vừa thương: "Em xem, chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, em làm con gái của chúng ta bị thương kìa, đứa nhỏ trong bụng chắc giờ còn sợ hãi lắm."
Không nói thì thôi, Giang Hải vừa nói xong câu này lại làm mọi người phì cười.
"Em biết rồi mà, lần sau sẽ không thế nữa, sẽ cẩn thận hơn, Tiểu Linh, còn đau không, đều tại mẹ không tốt."
"Không sao mà, mẹ không sao là con yên tâm rồi."
Dâu Tây nói xong lại lạnh mặt quay sang người đang quỳ trên đất: "Chị Chung, chị bị đuổi việc, cầm đồ của chị cút ra khỏi nhà tôi."
"Huhu, bà chủ, tiểu thư, tôi biết tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa, xin hay cho tôi một cơ hội."
Giang Hải cũng lạnh lùng không để ý: "Kéo ra ngoài cho tôi."
Lâm Y Trân vẻ mặt không đành lòng, định nói gì đó lại bị Dâu Tây ngăn lại: "Mẹ, nếu không có con, hôm nay người đau khổ chính là mẹ, cô ta là một kẻ ăn cơm nhà ta lại làm việc cho kẻ khác muốn hãm hại em bé, mẹ không thể lương thiện dung túng cho kẻ ác được.
"Đúng đấy, Y Trân, em chính là quá thiện lương."
Dâu Tây bĩu môi nhìn hai người ân ái: "Anh hai, chúng ta đi thôi, để hai vợ chồng già người ta tú ân ái."
Giang Thành phì cười: "Em đó, vết thương không đau?"
Dâu Tây le lưỡi: "A đau nha, a đừng dí tay vào, em đây là anh hùng của cả nhà đấy."
Chờ về phòng, Dâu Tây nằm phịch xuống giường, khi nãy vốn muốn đi ra ngoài vườn hoa dạo một chút, nào ngờ
lại thấy người hầu tên Chung kia từ góc khuất ném ra mất hạt tròn trơn nhỏ, vừa hay Lâm Y Trân hái hoa từ vườn
đi vào không để ý liền giẫm phải, Dâu Tây liền không kịp suy nghĩ mà lao đến đỡ bà ấy. Cũng may không xảy ra
chuyện.
Chỉ là không biết người hầu kia làm việc cho ai lại muốn hãm hại đứa bé trong bụng.
"Linh Linh, hôm nay cậu về nhà tớ chơi được không? Anh tớ hôm nay ở nhà, tớ sợ chuyện như hôm đó lại xảy ra..."
Dâu Tây vừa thu dọn sách vở chuẩn bị về thì Trang Hân ghé vào tai cô thì thầm.
Dâu Tây ngẫm nghĩ, vốn dĩ định về sớm nấu vài món bổ dưỡng cho Lâm Y Trân mà Trang Hân ở thế giới này cũng
coi như là bạn của cô, không thể không giúp cô ấy.
Dâu Tây gật gật đầu: "Được thôi, hôm nay mình sẽ ra nhà cậu."
Trang Hân vẻ mặt vui mừng nắm lấy tay cô liên tục nói cảm tạ. Mấy cô bạn chơi cùng khá thân cũng đòi qua nhà
Trang Hân chơi cùng đều bị cô ấy từ chối.
"Xin lỗi mấy cậu nha, mình có việc nhờ Linh Linh giúp đỡ, hôm khác sẽ mời các cậu đến chơi sau."
Cô nàng Thu Cúc vẻ mặt không mấy vui vẻ: "Mình nói hai cậu biết, dạo này hai cậu chơi riêng với nhau hơi nhiều
đó, các cậu không coi bọn mình là bạn hay sao?"
Trang Hân nghe Thu Cúc nói thế thì mặt đỏ bừng vội vàng xua xua tay: "Cậu nói gì thế Thu Cúc, các cậu đều là bạn của mình, làm sao có chuyện không coi là bạn."
"Coi chúng mình là bạn mà cậu toàn độc chiếm Linh Linh làm của riêng, lâu rồi bọn mình cũng không được đi chơi cùng Linh Linh mà."
"Đúng đấy, tiếu Hân, cũng cũng quá ích kỷ rồi."
Dâu Tây trông thấy mọi người như vậy thì vội giải hòà.
"Nào nào, các cậu, hôm nay bọn mình có việc thật mà, hôm khác mình đền bù các cậu sau được không?"
Mấy cô nàng bấy giờ khuôn mặt mới tươi cười như hoa nở:
"Vẫn là Linh Linh đối với bọn mình tốt nhất."
"Đúng đấy, đúng đấy, hai cậu mau đi khỏi trễ việc à."
Dâu Tây cười, kéo Trang Hân đi: "Vậy tạm biệt các cậu nha, mai gặp lại à."
"Ok, mai gặp nha."
Trang Hân vẻ mặt buồn rầu, Dâu Tây cười: "Có gì mà phải buồn, bọn họ đều là con nhà khá giả, chơi với chúng ta vì có được chỗ tốt, ai có chỗ tốt hơn thì họ tìm đến thôi. Bạn bè không phải chỉ vì lợi ích mà tìm đến cậu mới là tình bạn."
Trang Hân nghe Dâu Tây nói thế thì mỉm cười: "Cảm ơn cậu, cũng may còn có cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]