học về nhà, Dâu Tây nằm ườn ra ghế sô pha, nghịch điện thoại, lười lên phòng ngủ thay đồ, mọi người trong nhà vẫn chưa về, Giang Thành vừa xách cặp đi vào thấy tướng nằm của Dâu Tây thì giật mình.
"Tiểu Linh, sao em không lên phòng nằm nghỉ thế?"
"Em lười a~"
Giang Thành phì cười, ngày trước Tuyết Linh lúc nào cũng rất quy củ, lại giữ ý, về đến nhà hầu như ngoài giờ cơm chăng bao giờ thấy em ấy ra khỏi nhà, bây giờ thì khác, sẽ ra ngoài chơi với bạn, sẽ cười nói với cả nhà trong bữa cơm, sẽ tuỳ ý làm điều mình thích.
"Tiểu Linh, nghe nói em đứng đầu kỳ thi vừa rồi cả khối hả? Ba mẹ biết sẽ vui lắm đấy, muốn anh trai thưởng em gì nào?"
Dâu Tây nghe thấy Giang thành muốn thưởng, liền bày ra dáng vẻ siêu cấp đáng yêu, siêu cấp đáng yêu nhìn cậu.
Giang Thành bị vẻ mặt đáng yêu của Dâu Tây hạ gục chỉ trong vòng một nốt nhạc. Cậu xoa đầu Dâu Tây: "Thế Tiểu Linh muốn anh thưởng gì cho em nào?"
Dâu Tây cười cười: " Hiện giờ em chưa nghĩ ra thứ em muốn, chờ em nghĩ ra thì sẽ nói với anh nha"
"Được được, Tiểu Linh muốn gì cũng được hết mà."
Vừa hay lúc này, Giang Thành cùng Lâm Y Trân cũng về nhà. Điện thoại đã sớm nhận được thông báo bảng điểm của chủ nhiệm lớp nên hai người mua rất nhiều đồ chuẩn bị chúc mừng Dâu Tây.
"Bảo bối ngoan, con thật giỏi, lại có thể thi đứng đầu toàn khối, mau mau, mẹ và ba con đã mua rất nhiều đồ con thích để chúc mừng đó.
Dâu Tây cười gượng gạo, những thứ này đều là nguyên chủ thích, không phải cô.
Có ba mẹ nhà ai con thi đạt điểm cao lại mua tặng toàn là sách bao giờ không? Dâu Tây khổ quá mà. Giang Thành là người duy nhất chú ý đến biểu cảm của Dâu Tây.
Nhìn biểu cảm mặt cười méo xệch của Dâu Tây làm cậu cố gắng nhịn cười. Con bé này dù đòi anh một món quà nhưng còn không có nghĩ đến là muốn sách đâu. Nói mới nhớ dạo gần đây, số lần đọc sách của Dâu Tây ngày càng ít. Không phải con bé rất thích đọc sách sao? Kỳ quái.
"Cảm ơn ba mẹ ạ"
Giang Hải xoa xoa đầu Dâu Tây, tặng cho cô một bộ lễ phục thiết kế riêng vô cùng xinh đẹp.
Dâu Tây vừa nhìn thấy đã vui vẻ, may quá là đồ đẹp, không phải sách. Sau đó âm thầm liếc mắt nhìn một chồng sách quý lại nhìn bộ lễ phục rốt cuộc mặt đầy tươi cười ôm ba Giang Hải một cái, cười ngọt ngào.
"Cám ơn ba Giang, con thích món quà này lắm."
Giang Hải không ngờ lại nhận được món quà đặc biệt này, vô cùng vui vẻ lại liếc nhìn Y Trân vẻ mặt đắc ý.
Lân Y Trân cũng cười.
Thoáng chốc đã qua một năm, Dâu Tây vẫn không có một chút liên lạc gì với hệ thống, nhưng quỹ đạo cuộc sống của Lâm Tuyết Linh đã được Dâu Tây sống khá tốt.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Dâu Tây đang ngồi ăn mấy quả dâu tây mọng nước cùng Lâm Y Trân thì bà đột ngột chạy vào nhà vệ sinh ói mửa.
Dâu Tây giật mình vội vàng chạy theo bà, thấy bà ôn bồn cầu vẻ mặt tái nhợt khó chịu. Dâu Tây nhương mày ngẫm nghĩ.
"Mẹ à, liệu có phải mẹ có em bé không?"
Lâm Y Trân đứng dậy xả nước khuôn mặt cũng giật mình. Lại nhìn đến khuôn mặt Dâu Tây lúc hỏi bà còn vương nét cười tinh nghịch. Bà khẽ thở phào trong lòng, mấy năm nay sợ Dâu Tây trong lòng khó chịu không chấp nhận được nên bà với Giang Thành khi làm chuyện đó luôn luôn dùng biện pháp bảo vệ. Chính vì thế cưới nhau mấy năm vẫn chưa có một đứa con của riêng hai người.
"Mẹ, con đưa người đi bệnh viện khám cho chắc ăn."
Lâm Y Trân vẻ mặt thấp thỏm nhìn Dâu Tây: "Tiểu Linh, con có muốn có em không? Nếu, nếu con không muốn mẹ, mẹ sẽ..."
Dâu Tây thấy bộ dạng này của bà trong lòng một cỗ cảm xúc buồn bã xen lẫn vui mừng cùng hối hận khẽ đảo quanh tâm trí.
Dâu Tây cầm lấy tay bà mỉm cười: "Con vẫn luôn không hiểu vì sao mẹ lấy ba mấy năm nay rồi vẫn luôn không thấy có em bé, vậy mà lại vì con, xin lỗi mẹ, là con làm mẹ khổ rồi."
"Không, không phải như vậy, chỉ là mẹ cảm thấy chưa muốn có, không phải lỗi của con."
"Mẹ, mẹ là mẹ của con, con hiểu mẹ cũng giống như mẹ hiểu con vậy. Mẹ à, mẹ vì con nhiều rồi, giờ hãy vì bản thân mình có được không?"
Lâm Y Trân ôm lấy Dâu Tây khóc oà: "Con gái của mẹ lớn thật rồi, trưởng thành rồi còn biết suy nghĩ vì mẹ..."
Bên trong hai mẹ con hàn huyên, Giang Thành đứng bên ngoài nghe mỉm cười.
Dâu Tây tung tăng đi ra ngoài: "Anh hai, anh đâu rồi, em muốn đưa mẹ đi bệnh viện khám, mau đưa e chìa khóá xe của a a~."
Giang Thành gõ nhẹ vào cái trán của Dâu Tây: "Nghịch ngợm, em còn chưa có bằng lái xe đâu đấy, chờ mẹ xuống anh đưa hai người đi."
Dâu Tây bĩu mỗi, cô dù gì cũng là tay đua cừ khôi đấy, nói ra chỉ sợ hù chết người khác. Hứ!
Kết quả khám cho thấy Lâm Y Trân đúng là đã có thai ba tháng rồi, ba tháng mà vẫn không phát hiện ra mình có em bé, bà ấy cũng thật là
Trong lúc chờ bà khám xong Dâu Tây liền đi ra ngoài cho thoáng, lại sơ ý va vào một người đàn ông mặc áo blouse trắng.
"Ôi, thật sự xin lỗi, tôi không chú ý."
"Không sao."
Vừa ngẩng mặt lên Dâu Tây đã bị khuôn mặt đẹp trai như một thiên thần trước mắt doạ choáng váng.
Đúng thế, là doạ choáng váng, Dâu Tây còn chưa kịp thưởng thức nhan sắc thì cảm xúc thân thể ập tới, sợ hãi tuyệt vọng đau khổ tràn ngập trong Dâu Tây, cả người không thể khống chế được mà run rẩy, đôi chân không chịu sai bảo muốn quay lưng rời đi. Rời xa hắn, rời xa kẻ đáng sợ trước mắt này.
Dâu Tây nhướng mày, áp chế cảm xúc thù hận sợ hãi mãnh liệt trong thân thể, đứng thẳng người, người đàn ông đối diện đang cười nhẹ nhàng như ánh nắng ban mai, ôn nhu hỏi cô có ổn không này mà lại là người khiến nguyên chủ hận thấu xương lại sợ hãi đến tột đỉnh như gặp phải ác ma này sao?
Dâu Tây trấn định mỉm cười lắc đầu, lại xin lỗi một lần nữa liền quay người rời đi.
Lúc này nụ cười trên mặt người đàn ông kia đột ngột trở nên lạnh băng.
"Thật giống, khuôn mặt đó thật giống người đàn bà kia."
Hắc Kỳ cười lạnh lùng nói với người bên cạnh: "Tra tất cả tư liệu về con bé đó rồi đem qua cho tôi."
"Vâng"
.
.
.
Đến một chỗ không người rốt cuộc không chịu nổi mà ngồi bệt xuống đất. Cảm xúc tàn của nguyên chủ vì sao lại sâu sắc đến vậy? Từ lúc xuyên qua luôn bị cảm xúc của nguyên chủ chi phối.
Mẹ nó, chắc chắn hệ thống giở trò quỷ, linh hồn của cô mạnh mẽ vô cùng, ngay cả tinh thần lực khi còn có thân thể kiểm tra chính là cấp Sss+ sao có thể khi xuyên qua người khác là lập tức bị áp chế?
Áp chế? Đúng rồi, là hệ thống áp chế thực lực của mình xuống mức thấp nhất giống người bình thường, chính vì thế mới dễ dàng bị chút cảm xúc này chi phối.
Mình phải nghĩ cách khôi phục thực lực. Dâu Tây nhìn các bác sĩ y tá đẩy một người bệnh nhân trên người đầy máu đi qua thì nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.
Hệ thống không có liên lạc hơn một năm chắc chắn là đã xảy ra chuyện tạm thời không thể liên lạc với cô, có nghĩa là nó căn bản chưa hề trói định với linh hồn của cô. Áp chế linh hồn đang ngày một yếu, đây là cơ hội tốt nhất để khôi phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]