Dâu Tây dạo cửa nàng này xem một chút, ghé cửa hàng kia sờ một chút, loáng cái đã hết một ngày mà vẫn chả mua được gì. Cuối cùng ghé vào một quán trà sữa nhỏ xinh.
Dâu Tây kiếm một bàn trống cạnh cửa sổ ngồi xuống, trong quán cũng chỉ có vài người khách. Dâu Tây gọi một ly trà sữa trân châu vị matcha bắt đầu ngồi ngẩn người nhìn cửa sổ.
Qua cửa sổ một góc cạnh hẻm nhỏ phía đối diện quán trà sữa, một nhóm thanh niên đang túm lại cùng nhau, khuôn mặt người nào cũng tràn ngập vẻ cợt nhả hống hách. Lấp loáng, Dâu Tây nhìn đến một đứa trẻ mặt mũi bầm dập bị đẩy ngã giữa một đám người dữ tợn.
Trái tim Dâu Tây đột nhiên co rút đau đớn, cảm xúc đau đớn chết lặng thắt chặt bủa vây khiến chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cô cảm thấy khó thở vô cùng.
Dâu Tây lạnh nhạt kìm nén, khuôn mặt ngày một lạnh, cô chán ghét cảm giác bị cảm xúc của thân thể ảnh hưởng như thế này. Dâu Tây hít thở sâu lấy ra điện thoại gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sau đó cầm trà sữa thanh toán tiền rồi tiến về con hẻm nhỏ.
"Chúng mày nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của nó mới đăng yêu làm sao haha"
Một thanh niên mặt mày dữ tợn, đầu trọc lóc trông có vẻ như là đứng đầu cả đám nói chuyện ngả ngớn, một chân lại đạp lên mặt cậu bé dưới đất.
Tên thanh niên mặt mày dữ tợn đang chuẩn bị đạp thêm một cái nữa lên người cậu bé thì bất chợt bị một thứ gì đó ném vào sau đầu đau đớn.
"Mẹ kiếp, thằng chó nào dám ném ông?"
Cả lũ thanh niên giật mình quay đầu lại phía sau, Dâu Tây đứng đó lạnh lùng nhìn tên đầu trọc.
"Là bà mày ném đó."
Tên đầu trọc nhìn thấy Dâu Tây, vẻ mặt dữ tợn phút chốc biến đổi, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Dâu Tây vẻ mặt đánh giá. Khuôn mặt đầy vẻ đáng khinh.
"Thì ra là một mỹ nữ xinh đẹp, mỹ nữ à, anh khuyên em tốt nhất không cần lo chuyện bao đồng, anh hôm nay đang có chính sự phải làm, không chơi với em được. Đi đi, anh đây không đánh mỹ nữ."
Đám thanh niên xung quanh cũng ồn ào náo nhiệt, nói những câu thô tục vô cùng khiếm nhã.
Dâu Tây lạnh lùng nhìn đám thanh niên trước mặt.
"Phí lời như thế làm gì, một là thả thằng nhỏ kia theo với tao hai là nhào vô."
Cả lũ thanh niên phá lên cười to, tên đầu trọc còn khoa trương đạp lên người thằng bé kia một phát rồi nói: "Đanh đá đấy, rất hợp gu của anh mày, nếu cô em thích cứu thằng bé này thì anh đây chiều vậy, nhưng mà em phải theo anh một đêm..."
Chưa để hắn nói nốt lời Dâu Tây thẳng tay đấm một phát thật mạnh lên mặt hắn, còn khoa trương đạp cả chân vào chỗ ấy của hắn khiến hắn đau đến thét lên, nằm lăn trên mặt đấy vừa ôm chỗ ấy vừa gào khóc cùng chửi rủa.
"Con điếm khốn kiếp, bọn mày lên đánh chết nó cho tao, mẹ kiếp, đau chết ông đây rồi."
Dâu Tây đếm thầm trong lòng, khi bọn họ cong chưa kịp phản ứng Dâu Tây đã xé áo, nhào vào ôm lấy thăng bé đang ngồi trên đất vẫn luôn ngây ngốc từ lúc cô xuất hiện đến giờ.
Vừa lúc tiếng xe cảnh sát cũng gào rú ấm ĩ mà lao đến, đám thanh niên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cảnh sát lao đến doạ sợ, không kịp chạy đã bị cảnh sát còng tay đưa đi.
Dâu Tây ôm lấy thằng bé khóc lóc thương tâm vô cùng. Được hai nữ cảnh sát đưa về sở cảnh sát vô cùng ân cần.
Còn thằng bé kia do bị thương quá nặng đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Dâu Tây lúc khai lời khai liền bịa ra một câu chuyện vô cùng hoành tráng, vừa kể lại vừa khóc, nói mình chỉ là một học sinh bình thường đi ngang qua, thấy chuyện bất bình ra nói vài câu ai ngờ mấy tên thanh niên kia một lời không nói liền bắt đầu xé áo đòi làm chuyện xấu xa với cô. Sau đó chính là những gì mà các vị cảnh sát thấy. Với diễn xuất nhập thần còn bày ra vẻ yếu đuối đáng thương, khiến mấy vị cảnh sát nữ vô cùng thương cảm cho Dâu Tây. Còn nói nhất định khiến mấy tên du côn kia ở tù lâu dài.
Lâm Y Trân nghe tin con gái ở trong đồn cảnh sát với thân phận người bị hại thì sợ đến mức suýt ngất đi. Chưa được bao lâu đã thấy bà lao đến ôm lấy Dâu Tây, vừa khóc vừa nói.
Giang Hải tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cũng là dậy sóng. Nhìn quần áo rách nát của Dâu Tây thì vội vàng cởi áo khoác lên người cô.
Lâm Y Trân bấy giờ mới để ý đến, lại càng đau lòng, ôm Dâu Tây khóc mãi. Cô phải an ủi với nói mãi mới trấn an được bà. Xem ra cô chơi lớn rồi, cô chính là cũng muốn lợi dụng việc này khiến cho cô cùng Lâm Y Trân và Giang Hải gần nhau hơn mà thôi.
Giang Hải hỏi rõ mọi chuyện, lại biết được bọn chúng khai thêm, tên cầm đầu là du con có tiếng của con phố đó, mới đây hắn là cầm tiền của người ta mà làm việc. Có người cho hắn rất nhiều tiền yêu cầu hắn đánh tên kia nửa sống nửa chết, trong lúc làm việc lại bất ngờ gặp Dâu Tây, hắn cũng nổi lên sắc tâm nhưng đảm bảo chưa hề động vào cô ấy.
Nhưng căn bản là không ai tin, một lúc sau, một người đàn ông rất có khí thế bề trên cũng đi vào, là bố của người bị đánh kia. Ông ta đi cùng một người đàn ông đeo kính, có vẻ là thư ký của mình.
Giang Hải vừa nhìn thấy người đàn ông đó thì giật mình.
"Chủ tịch Bùi Nghiêm, không ngờ lại gặp ông ở đây."
"Giang Hải à, cậu sao ở đây."
Bùi Nghiêm cũng khá là bất ngờ khi thấy Giang Hải, Giang Hải là một người vô cùng bản lĩnh, tự mình gây dựng sự nghiệp chỉ khi mới hai mươi tuổi, hai bàn tay trắng lập nghiệp không hề dựa dẫm vào gia thế của gia đình mà làm nên cơ nghiệp sừng sững như hiện tại.
Giang Hải vẻ mặt buồn buồn, : "Con gái của em bảo vệ một đứa trẻ bị đánh mà suýt bị người khi dễ, cũng may là cảnh sát đến kịp, nếu không thì..."
Bùi Nghiêm vẻ mặt kinh ngạc: "Thì ra là con gái của cậu cứu Bùi Vĩnh cháu đích tôn của tôi, chuyện này tôi nhất định sẽ cho nhà cậu công đạo, cảm ơn cậu."
Giang Hải giật mình, không ngờ đứa trẻ mà Dâu Tây tình cờ giúp lại có thân phận hiển hách như vậy.
Giang Hải liên tục nói không dám, lại nói thêm vài câu liền chào Bùi Nghiêm đi về phía Lâm Y Trân và Dâu Tây.
Bùi Nghiêm là chủ tịch tập đoàn Bùi Thị, con trai Bùi Thọ ốm đau quanh năm, tuy kết hôn với hào môn nhưng vì cơ thể đau yếu may mắn mới có được một đứa con là Bùi Vĩnh.
Bùi Thị gia thế vô cùng hiển hách lại lâu đời, em trai của Bùi Nghiêm là Bùi Tuấn giữ chức vị rất cao trong quân đội. Còn có một em trai Bùi Trọng làm phó chủ tịch thành phố A.
Chỉ là không biết, tại sao lại không có vệ sĩ bảo vệ Bùi Vĩnh khiến chuyện như hôm nay xảy ra.
Dưới sức ảnh hưởng của Bùi thị và Giang Hải, đám du côn đó đều bị tống vào ngục giam chưa có thời hạn.
Đồng thời cũng tìm kẻ chủ mưu đằng sau, từ miệng Giang Hải mà Dâu Tây mới biết, vệ sĩ bảo vệ Bùi Vĩnh đều bị bí mật giết chết sau đó bị lũ du côn lôi đi đánh, cho nên Dâu Tây mới gặp một màn như vậy.
Giang Hải chở hai người về đến nhà, ba người đều im lặng.
Giang Thành thấy mọi người đã về, lại thấy Dâu Tây đỏ hốc mắt trên người lại khoác áo khoác của ba thì yên lặng bảo người hầu đem lên mấy cốc nước ấm.
"Tuyết Linh, con..."
Dâu Tây thấy Giang Thành vẻ mặt khó nói, thở dài.
"Con thật sự không sao đâu, mọi người đừng lo lắng, con vẫn bình yên không bị sao mà. Con lên phòng ạ."
Lâm Y Trân vội vàng đứng lên theo Dâu Tây, đưa cô lên nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]