Dâu Tây cầm tiền, đảo cũng không ở rối rắm sự tình này nữa. Cô lấy ra điện thoại di động tải về một phần mềm gọi xe taxi gửi địa điểm liền chờ xe đến đón.
Về đến nhà, Dâu Tây lập tức bày ra vẻ mặt uỷ khuất u buồn khiến Lâm Y Trân đang ngồi cắm hoa ở phòng khách vừa nhìn thấy đã đứng bật dậy lo lăng đến cạnh Dâu Tây.
"Tiểu Linh? Không phải đi học sao, sao lại về rồi? Có phải ở trường xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ nghe, đừng làm vẻ mặt vậy khiến mẹ lo lắng a~"
Dâu Tây bậm môi: "Mẹ, con không muốn đi học."
Lâm Y Trân sửng sốt trợn tròn mắt nhìn Dâu Tây.
"Tại sao? Con đang tuổi ăn tuổi học, không đi học thì định làm gì chứ?"
Dâu Tây cũng nhíu mày xong lại lắc lắc đầu: "Mẹ xem như con chưa nói gì đi, con mệt mỏi, mẹ xin phép giúp con nhé."
Nói xong Dâu Tây lập tức lên phòng khóa trái cửa lại. Lâm Y Trân đứng dưới nhà thẫn thờ, lập tức cầm điện thoại gọi Giang Hải, lại nói Dâu Tây sự tình, nói muốn ông tra tra một chút có phải hay không ở trường Dâu Tây xảy ra chuyện gì.
Giang Hải nghe Y Trân nói xong cũng là một phen lo lắng lại cấp thư ký tìm hiếu một phen, biết được Dâu Tây ở lớp cãi nhau với bạn học, hơn nữa ở lớp quan hệ cũng không tốt nên sau khi xảy ra xung đột liền bỏ về rồi.
Giang Hải biết vấn đề này là từ đâu mà ra, trước Tuyết Linh quá bướng bỉnh lại đang tuổi phản nghịch, trước đây chỉ hai mẹ con bên nhau nương tựa mà bây giờ đột ngột lại kết hôn, tuy ngoài đã chấp nhận nhưng trong lòng cũng là nói không rõ.
Trước đây Giang Hải cũng từng đề nghị Lâm Y Trân đem Lâm Tuyết Linh giới thiệu chứng nhận thân phận là con gái hắn, là con gái của Giang gia, hắn cũng sẽ coi Tuyết Linh như con gái ruột mà dạy dỗ yêu thương mà sau này tên của Tuyết Linh cũng sẽ được ghi trong di chúc là người có quyền thừa hưởng gia sản của hắn nhưng con bé vẫn luôn phản đối dữ dội.
Trước học trường cũ thì không sao, nhưng là vì công việc của hắn, chuyển nhà mới lại chuyển trường, ở trường mới thân phận là rất quan trọng.
Tuyết Linh tính tình lầm lì ít nói, lại cũng không có giảo hảo với bạn bè, chỉ lo làm việc của mình, cũng không chịu tiếp nhận hắn một mảnh quan tâm, luôn tự mình bắt xe bus đi học khiến người khác nghĩ sai lệch là chuyện đương nhiên.
Giang Hải có chút buồn rầu, hắn thực sự rất yêu Y trân, liên can đến hắn đối với Tuyết Linh đứa bé này thật lòng muốn làm những điều tốt nhất cho con bé, nề hà con bé lại luôn đẩy người cách xa vạn dặm, gần đây đối với chính mẹ mình là Y Trân cũng rất thờ ơ, hại Y Trân luôn miệng tự trách lại thương tâm.
Hôm nay sáng sớm, con bé mới đối hẳn hảo một chút thực khiến hắn cao hứng không thôi, ai ngờ mới đó lại xảy ra chuyện, bây giờ chắc Y Trân đang rất lo lắng. Giang Hải đem những công việc quan trọng đều cầm theo, còn lại những việc khác giao cho người dưới xử lý liền lái xe về nhà.
Về đến nhà thấy Lâm y Trân đang đi lại lo lắng, Giang Hải liền đến ôm bà vào lòng.
"Đừng lo lắng, con bé không có chuyện gì đâu, chỉ là cãi nhau với bạn thôi."
Lâm Y Trân ôm Giang Hải, giọng nói cũng trở nên rầu rĩ: "Thật sao? Vậy tại sao nó lại nói không muốn đi học nữa, chồng à, em lo cho con bé lắm, em phải làm sao đây?"
Giang Hải vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Y Trân: "Y Trân, nghe anh, thuyết phục tiểu Linh, nó là con gái em đối với anh nó cũng chính là con gái. Để con bé đổi sang họ Giang, chúng ta tổ chức tiệc ra mắt cho mọi người biết, con bé chính là con gái của Giang Hải này. Được không?"
Giang Hải thấy khuôn mặt Y Trân tràn ngập lo lắng cùng đấu tranh lại nói tiếp.
"Tin tưởng anh, em có biết tiểu Linh lớn như vậy tính tình hôm nay là do đâu sao? Là do có người coi thường nó, nếu để bạn học biết nó không có cha, con bé sẽ còn thương tâm hơn bây giờ rất nhiều."
Lâm Y Trân vẻ mặt thống khổ giãy giụa: "Cho em chút thời gian suy nghĩ."
"Được, anh không làm khó em."
Dâu Tây đứng ở cầu thang nghe hết hai người đối thoại, hốc mắt đỏ bừng, lồng ngực nghẹn lại đến khó chịu lại bi thương lại buồn bã lại vui vẻ hạnh phúc đan xen cùng hối hận khiến Dâu Tây cảm thấy cả người không khỏẻ.
Áp chế cảm xúc mãnh liệt của nguyên chủ đang trào dâng trong người, Dâu Tây lên phòng đóng cửa suy ngẫm.
Cô hiện tại trong đầu không có tý cốt truyện nào quả thật một bước khó qua. Từ khi đến thế giới này đến bây giờ
Dâu Tây hoàn toàn dựa vào cảm xúc của nguyên chủ thi thoảng hiện lên để ứng phó.
Cho đến bây giờ Dâu Tây có thể hiểu biết sơ sơ về nguyên chủ.
Lâm Tuyết Linh là cảm thấy có lỗi với Giang Hải và Y Trân, thậm chí trong lòng còn có một chút muốn bù đắp chi hai người họ. Chỉ là lỗi lầm gì Dâu tây sẽ không biết. Hơn nữa Lam Tuyết Linh chính là muốn cải thiện mối quan hệ của cô ấy với Giang Hải và Giang Thành, có nghĩa là cô ấy chắc chắn sẽ muốn hòà hợp với gia đình này.
Dâu Tây tỏ vẻ, đây hoàn toàn là suy đoán, nghĩ đến đây Dâu Tây lại vô cùng tức tối.
Mẹ nó hệ thống đáng chết, ném cô đến chỗ này rồi để cô tự sinh tự diệt. Số cô quả nhiên khổ bức, vừa mới hoàn thành khảo nghiệm đủ tư cách thì bây giờ lại bị ném vào đay. Hoàn thành không được là phải bị mạt sát.
Hảo nhớ nhà a~ Học như vậy nhiều cái lần cấp ba có ý tứ gì chứ? Đã thế còn mới học lớp 11, còn phải miệt mài một năm nữa mới thoát ra lồng chim lại bay thẳng đến lồng xã hội. Lâm Y Trân khẳng định muốn cô lên đại học a~
Dâu Tây vò vò đầu tóc khó chịu vô cùng. Liền đứng dậy thay đổi một thân y phục, cầm lấy túi xách ra cửa.
Nguyên chủ cũng thật là, quần áo toàn mấy thứ kiểu cách lỗi thời, lúc nào cũng chỉ có sách và sách.
Dâu Tây xuống nhà, chỉ thấy Y Trân đang ngồi trên ghế đăm chiêu, không thấy Giang Hải, chắc là đã đi công ty.
Lâm Y Trân nhìn đến Dâu Tây vội vàng chiều coi hướng đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]