Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, Dâu Tây tạm biệt hai người xuống xe đi về lớp học. Nghĩ đến nụ cười tươi rói trên mặt Giang Hải lúc nãy Dâu Tây mới sực nhớ ra một chuyện, Lâm Tuyết Linh chưa bao giờ đi xe của Giang Hải cả, cô ấy luôn đi xe bus đến trường thậm chí vì chuyện này hai mẹ con từng cãi nhau một trận lớn.
Thế nhưng khi Dâu Tây làm như vậy cũng không khiến cảm xúc của nguyên chủ trỗi dậy cho nên có thể coi là cô làm đúng đúng không?
Trong lớp học sinh tụ thành từng đám từng đám nói chuyện, nguyên chủ thường hay đi học muộn do biệt thự cô sống nằm ở khu nhà giàu cao cấp mà tuyến xe bus gần như không chạy qua, đùa gì vậy, người nào sống ở khu nhà đó mà chả có xe ô tô riêng còn cần xe bus sao?
Chỉ có nguyên chủ ngốc nghếch bướng bỉnh lại cố chấp muốn tỏ thái độ với mẹ và Giang Hải nên mới đi bộ gần hai mươi phút đế bắt bus thôi.
Học sinh trong lớp thấy Dâu Tây đến sớm cũng chỉ nhìn một chút liền lại tiếp tục câu chuyện của mình.
Dâu Tây tìm đến bàn của mình, ghế bên cạnh đã có một người ngồi ở đó, lục lại trí nhớ rốt cuộc cô cũng biết, người này là Hà Nha, bạn ngồi cùng bàn với nguyên chủ, là học sinh thuộc diện nhà nghèo vượt khó, hình như là dựa vào học bổng để đi học.
Trong lớp học ngoài nguyên chủ thỉnh thoảng nói chuyện với cô ta vài câu thì hầu như học sinh trong lớp chẳng ai để ý đến cô ta cả. Nguyên chủ bởi vì chơi chung với Hà Nha nên vô tình khiến Hà Nha và bạn học nghĩ rằng nguyên chủ với Hà Nha là cùng một loại người.
"Tuyết Linh, sao hôm nay cậu đến sớm thế? Mình thấy cậu ngồi xe xịn đến trường, là ai thế?"
Dâu Tây lôi sách vở ra khỏi cặp không để ý lắm trả lời Hà Nha: "Là bố mình đưa đi học"
Hà Nha vẻ mặt không tin lại ẩn ẩn vẻ khinh thường, khinh thường cô? Dâu Tây khó hiểu.
"Tuyết Linh à, cậu không đùa mình đấy chứ? Đừng nói với mình cậu bí quá hóa liều theo đại gia?"
Dâu Tây nhíu mày: "Cậu ăn nói linh tinh gì thế? Chỉ là ngồi một cái xe thôi cái gì mà bao dưỡng với không bao dưỡng?"
Hà Nha thấy phản ứng của Dâu Tây thì càng chắc chắn suy nghĩ của mình, Tuyết Linh ngày ngày cũng đi học bằng xe bus như cô ta, cũng không thấy trên người có đồ gì đắt tiền lại cũng chơi không được với những bạn học khác. Cũng chỉ có Hà Nha cô ta tốt tính coi Tuyết Linh làm bạn.
Vậy mà hôm nay lại đi xe sang đi học nhất định là được người bao dưỡng.
"Tuyết Linh, cậu đừng như vậy, dù có khó khăn cũng không nên hủy hoại chính mình như thế."
Hà Nha khi nói chuyện không biết vì sao lại không tự chủ khiến giọng cao hơn, thành công thu hút sự chú ý của những bạn học khác.
Dâu Tây thấy thế thì minh bạch ý tứ của Hà Nha, bình thường nguyên chủ dù không nói chuyện gì với Hà Nha nhiều lại càng không làm gì quá đáng với cô ta vậy mà giờ cô ta chỉ dựa vào một chiếc xe định đơm đặt nói xấu nguyên chú.
Dâu Tây lạnh lùng nhìn Hà Nha giọng nói lạnh lẽo: "Hà Nha, tôi từng nói gia đình tôi khó khăn sao? Đừng nghĩ chỉ vì tôi từng nói với cô hai ba lời nói thì có nghĩa tôi và cô cùng một tầng lớp. Dù nhà cô nghèo nhưng tâm tính cũng đừng xấu xa như thế ảnh hưởng đến những người học sinh dù nhà nghèo vẫn rất ưu tú ngoài kia."
Hà Nha sững sò nhìn Tuyết Linh giọng nói cũng trở nên lắp bắp: "Tôi... tôi... tôi nói thế có gì không đúng, cậu mỗi ngày đều chạy xe bus đến hộc mặt còn một bộ dáng như vậy lại đột nhiên đi xe xịn đến trường tôi suy nghĩ như thế thì có gì sai?"
Dâu Tây cười lạnh: "Cứ đi xe bus là nhà khó khăn sao? Logic của cậu kiểu gì thế? Tôi đã nói là bố tôi đưa đi học rồi sao cậu lại còn chấp nhất cho rằng tôi bị bao dưỡng, nực cười, đây là thứ đầu óc dựa vào học bổng tiến vào trường sao?"
Hà Nha bị Dâu Tây nói đến nỗi mặt *********
*, nhìn Dâu Tây cầm cặp sách đứng dậy ra khỏi lớp mà khó chịu vô
cùng.
Bạn học xung quanh cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt trào phúng xem thường. Tuyết Linh đáng ghét, vậy mà khiến cô ta bị mất mặt trước lớp, lát nữa thầy giáo vào cô ta nhất định phải cáo trạng mới được.
Nề hà là khi thầy giáo vào lớp nghe cô ta cáo trạng Dâu Tây trốn học cũng không hề tỏ thái độ gì, thậm chí vẫn ghi chép vào sổ là lớp đi học đầy đủ hại cô ta bị mọi người cười nhạo, đáng ghét, rõ ràng Tuyết Linh cũng như cô ta nhưng ngày nào đi học muộn cũng không hề bị trách mắng, đến bây giờ trốn học cũng không bị sao cả, trong khi cô ta đâu, mới đi học trễ một buổi đã bị mắng té tát, thật không công bằng.
Hà Nha cúi gằm mặt xuống, xung quanh đều là tiếng trò chuyện của những cậu ấm cô chiêu khoe về giá trị đồ vật mà họ có, tại sao bố mẹ cô ta lại vô dụng thế chứ, không thể giàu có như bố mẹ của người khác thật đáng ghét.
Dâu Tây sau khi rời khỏi lớp học thì sờ ví tiền, nguyên chủ quả thật làm Dâu Tây khóc hết nước mắt. Cô ấy mê sách đến đồ dùng hết tiền tiêu vặt mua sách, giờ trong ví chỉ còn vài đồng lẻ còn không đủ để bắt taxi.
Dâu Tây mặt dày đến lớp của Giang Thành vay tiền, lúc nhìn thấy Dâu Tây đứng ngoài cửa, Giang Thành còn cho rằng hắn hoa mắt cho đến khi hắn ra ngoài đứng trước mặt Dâu Tây.
"Tiểu Linh, vào lớp rồi sao em còn đến đây? Có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Dâu Tây lắc lắc đầu, xoắn xít không biết nên mở miệng vay tiền hắn kiểu gì, Giang Thành thấy vẻ mặt này của
Dâu Tây thì càng khó hiểu lại lo lắng, có phải ở lớp xảy ra chuyện gì không? Hay ai bắt nạt con bé? Giang Thành đang tràn ngập lo lắng định mở miệng thì bị một câu nói của Dâu Tây cấp chặn họng.
"Anh có tiền không? Cho em vay một ít.
Giang Thành trố mắt, bố cho hai người tiền tiêu vặt để mà nói với con gái chỉ biết có sách con bé đáng lẽ phải dư thừa chứ?
Nhưng ngay sau đó cậu lập tức nhớ ra, Tuyết Linh chẳng bao giờ cầm tiền bố cậu cho cả, mà mẹ Y Trân đưa cho con bé con bé luôn chỉ cầm rất ít.
Giang Thành có chút buồn cười nhìn Dâu Tây vẻ mặt ngượng đến đỏ bừng, thật đáng yêu a~ Bất chợt cậu đưa tay lên xoa xoa đầu Dâu Tây. Tóc thật mềm mại, còn có thể ngửi thấy hương thơm của dầu gội rất dễ chịu nữa.
Dâu Tây vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Giang Thành, mà tay cậu đang xoa đầu Dâu Tây cũng cứng đờ. Trời ơi Giang Thành mày đang làm cái quái gì thế? Con bé sẽ chán ghét mình mất.
"Đợi chút anh vào lấy ví"
Giang Thành rụt tay vội vàng chạy chối chết vào lớp học sau đó dúi một xấp tiền vào tay Dâu Tây.
"Cho em đấy, thiếu thì bảo anh"
Dâu Tây nhìn một xấp tiền dày trong tay mình mà ngớ người, lại nói gì thì Giang Thành đã vào lớp rồi. Cô không cần nhiều như vậy, cô chỉ cần tiền đủ bắt taxi thôi a~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]