Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, Dâu Tây tạm biệt hai người xuống xe đi về lớp học. Nghĩ đến nụ cười tươi rói trên mặt Giang Hải lúc nãy Dâu Tây mới sực nhớ ra một chuyện, Lâm Tuyết Linh chưa bao giờ đi xe của Giang Hải cả, cô ấy luôn đi xe bus đến trường thậm chí vì chuyện này hai mẹ con từng cãi nhau một trận lớn.
Thế nhưng khi Dâu Tây làm như vậy cũng không khiến cảm xúc của nguyên chủ trỗi dậy cho nên có thể coi là cô làm đúng đúng không?
Trong lớp học sinh tụ thành từng đám từng đám nói chuyện, nguyên chủ thường hay đi học muộn do biệt thự cô sống nằm ở khu nhà giàu cao cấp mà tuyến xe bus gần như không chạy qua, đùa gì vậy, người nào sống ở khu nhà đó mà chả có xe ô tô riêng còn cần xe bus sao?
Chỉ có nguyên chủ ngốc nghếch bướng bỉnh lại cố chấp muốn tỏ thái độ với mẹ và Giang Hải nên mới đi bộ gần hai mươi phút đế bắt bus thôi.
Học sinh trong lớp thấy Dâu Tây đến sớm cũng chỉ nhìn một chút liền lại tiếp tục câu chuyện của mình.
Dâu Tây tìm đến bàn của mình, ghế bên cạnh đã có một người ngồi ở đó, lục lại trí nhớ rốt cuộc cô cũng biết, người này là Hà Nha, bạn ngồi cùng bàn với nguyên chủ, là học sinh thuộc diện nhà nghèo vượt khó, hình như là dựa vào học bổng để đi học.
Trong lớp học ngoài nguyên chủ thỉnh thoảng nói chuyện với cô ta vài câu thì hầu như học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3740275/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.