🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tiểu Linh, mau dậy đi học nào!"

Dâu Tây khó khăn mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt hoàn mỹ của một quý bà.

Đúng vậy, người đang áp trán vào trán cô là mẹ của thân thể này tên là Lâm Y Trân.

"Mẹ à, mẹ có thể đừng sáng sớm đã làm như vậy được không? Con sẽ đau tim đấy."

Lâm Y Trân nở nụ cười tinh nghịch: "Còn không phải tại công chúa nhỏ của mẹ sáng nào cũng không chịu dậy sớm, chuyên gia đi học muộn hả?"

Lâm Y Trân đứng dậy, vỗ vỗ tạp dề cầm theo muôi canh ra cửa: "Nhanh lên đấy, mẹ đã nấu bữa sáng rồi, là món con thích đó".

"Vâng~"

Dâu Tây uể oải đứng dậy khỏi chăn bông mềm mại, cô đã đến thế giới này được gần một tuần. Nguyên chủ thân thể này tên là Lâm Tuyết Linh, là học sinh cấp ba.

Lâm Tuyết Linh không có bố, cô ấy cũng không biết bố ruột của mình là ai cả, mẹ cô ấy Lâm Y Trân kết hôn với một người đàn ông giàu có Giang Hải đã có một đời vợ và cũng có một người con trai riêng tên là Giang Thành lớn hơn Lâm Tuyết Linh một tuổi.

Lâm Tuyết Linh mà một cô gái sống khá trầm tĩnh lại mê đọc sách. Trong phòng riêng của mình thứ chiếm nhiều nhất chính là sách và sách.

Bố dượng Giang Hải là một người đàn ông rất ấm áp dịu dàng đối với gia đình, ông ấy rất yêu Y Trân, đối xử với bà cũng rất tốt. Nhà vốn có giúp việc nhưng Y Trân rất thích nấu ăn nên trong nhà tự nhiên hình thành một quy định mà tất cả mọi người tự ngầm hiểu rõ chính là Y Trân sẽ nấu bữa sáng cho cả nhà.

Hơn nữa, theo những những thứ trong ký ức của Lâm Tuyết Linh để lại, có vẻ như vợ cũ của Giang Hải đã cắm sừng ông ấy chỉ vì ông ấy bận rộn với công việc. Khi ly hôn bà ta thậm chí còn chẳng quan tâm đến con trai của mình.

Giang Hải đối với Lâm Tuyết Linh cũng rất chu đáo cẩn thận, coi cô ấy như con gái của mình mà dạy dỗ, vì Giang Hải và Y Trân kết hôn khi Lâm Tuyết Linh mười lăm tuổi nên chính vì thế dù bố dượng đối với cô ấy rất tốt cô ấy vẫn khá là lạnh lùng thờ ơ. Thế nhưng Giang Thành lại rất quý Y Trân, có lẽ tình mẫu tử cậu ta không có được từ mẹ ruột của mình nhưng lại có được từ mẹ của Lâm Tuyết Linh.

Trong ký ức đôi khi Lâm Tuyết Linh cảm thấy khá lạc lõng cô đơn khi ba người kia luôn rất hòa hợp hạnh phúc vui vẻ mà cô lại giống như người ngoài.

Đáng nói hơn là những gì cô có được từ nội dung chỉ có thế, ký ức của nguyên chủ cô có được cũng chỉ có từ nhỏ đến thời điểm cô xuyên qua.

Không có nội dung, không biết được mong muốn của nguyên chủ cô phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào bây giờ?



Một tuần qua sống ở ngôi nhà này, Dâu Tây có thể tạm thời đúc kết ra rằng, cuộc sống của Lâm Tuyết Linh trôi qua khá là yên bình, bình thường. Thế thì sẽ có chuyện gì xảy ra đáng nói đến nỗi khiến cô ấy muốn nghịch tập chứ?

Dâu Tây vò đầu, có khi nào cô sẽ bị K.O ngay tại thế giới này hay không a~

"Hệ thống, mi ở đó không?"

(Tôi ở đây, ký chủ có chuyện gì sao?)

"Chuyện gì cái em gái mi, mi ném ta vào cái nơi không nội dung này nói ta thế nào nghịch tập hả? Ném ta vào đây xong gọi thì mất tích đến tận bây giờ, mi nói xem chuyện gì hả?"

[E.. hèm, chuyện này tôi thật sự cũng không biết, ký chủ cô cố lên, có lẽ trên đường đưa cô đến đây đã xảy ra trục trặc gì đó, hệ thống tôi cũng không dò la được gì, cô chịu khó mày mò. Có gì tôi sẽ thông tri cô, a... hệ thống bị lỗi rồi, tôi phải về sửa chữa đây. Fighting!!!)

"A, hệ thống chết tiệt đừng chạy, hệ thống?"

"Khốn kiếp lại chạy."

Dâu Tây khóc không ra nước mắt, đến nước này chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.

Dâu Tây thay đồng phục xuống nhà, mọi người đã ngồi trên bàn đầy đủ rồi.

Dâu Tây cũng ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng, bữa sáng rất đa dạng, cô lén lút nhìn cha con họ Giang, phải công nhận cha con nhà này đúng là cực phẩm a~ chỉ ngồi đó thôi cũng toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời. Cảnh đẹp người đẹp thường sẽ khiến con người ta ăn uống ngon hơn.

"Mẹ Y Trân, con muốn thêm một chén cháo a~"

Y Trân giật mình vội vàng cầm lấy bát của cô múc thêm cháo: "Bé yêu, không phải con không thích ăn cháo sao?

Mọi khi đều ăn không quá nửa chén nhỏ"

Dâu Tây sững sờ cười gượng gạo: "Con đói mà mẹ, mẹ mau múc cho con đi à."

"Được được."



Giang Hải nhìn Dâu Tây một lúc, rốt cuộc mở miệng: "Tiểu Linh, con học ở trường mới thế nào? Có tốt không?"

Dâu Tây ngẫm nghĩ, do công việc của Giang Hải nên cả nhà mới chuyển đến nhà mới không lâu, Tuyết Linh và Giang Thành cũng phải chuyển đến trường mới, trường học này đa phần đều là con nhà giàu đi học, túm bừa một người không phú thì cũng quý. Nghe nói những người bên ngoài còn gọi trường này với cái tên khác là trường học quý tộc nữa.

Nguyên chủ chuyển đến đây thì không vui lắm, ở đây cô ấy không có bạn lại là kiểu người khép kín, cả ngày chỉ làm bạn với sách vở.

Giang Hải và Lâm Y Trân cũng chỉ mới kết hôn được hơn một năm, nên chính bản thân Lâm Tuyết Linh cũng không hiểu biết nhiều về gia đình của Giang Hải. Giang Thành cũng ít khi bắt chuyện với nguyên chủ nên Dâu Tây cũng không có nhiều thông tin để đánh giá về người này.

Giang Hải cũng rất ít nói chuyện với Lâm Tuyết Linh, cũng tại cô ấy ương ngạnh quá, mười lần Giang Hải bắt chuyện với cô ấy thì 8 lần cô ấy chỉ im lặng cúi đầu.

Chậc chậc, xem xem, Giang Hải giờ muốn hỏi cô một câu cũng lưỡng lự thật lâu a~

Dâu Tây ăn ngay nói thật trả lời Giang Hải: "Cũng không tốt lắm, ở đây con không có bạn, môi trường học tập cũng rất khác trường cũ, ở lớp mọi người đều thích bàn tán về những thứ đắt tiền, rất không thú vị."

Dâu Tây vừa dứt lời, cả ba người đều quay sang nhìn cô chằm chằm vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Cô làm sai rồi phải không? Nguyên chủ vốn trầm tĩnh ít nói, lại chẳng bao giờ chịu nói chuyện với mọi người mà cô lại đột ngột thay đổi quá, có lẽ nên để họ thích ứng từ từ? Dâu Tây vội vàng sửa miệng.

"Thực ra trường mới cũng khá tốt."

Giang Hải mang theo tươi cười, gắp đồ ăn vào bát Dâu Tây: "Không, con nói đúng, trường học đúng là không thú vị. Rảnh rỗi con hãy tìm A Thành, để anh dẫn con đi chơi đây đó."

Dâu Tây nhận lấy đồ ăn Giang Hải gắp bỏ vào miệng khuôn mặt lại giả ngây gật gật đầu.

Giang Thành cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đấy, tiểu Linh, nếu muốn em cứ đến tìm anh."

Y Trân cười vui mừng, khoé mắt cũng rơm rớm nước mắt, con bé chịu nói chuyện với Giang Hải, vậy là nó đã chấp nhận họ trong lòng rồi.

"Tiểu Linh, mau ăn con, lát nữa đừng đi một mình, để bố đưa hai anh em cùng đi học được không?"

Dâu Tậy không để ý lắm gật gật đầu, lại gắp đồ ăn vào bát chăm chú ăn. Hồn nhiên không phát hiện ra vẻ mặt của ba người đã biến hóa rất nhiều. Nhất là Giang Hải, tâm trạng của ông cực kỳ tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.