🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quãng thời gian đi học tại trường quân đội quả thật chính là cực hình với tôi, mang theo suy nghĩ cách xa cậu ấy, chăm chỉ học tập tôi nhất định sẽ quên được cậu ấy, thứ tình cảm không nên có này sẽ nhanh chóng biến mất thôi. Thế nhưng, tôi đã đánh giá qúa cao bản thân mình.

Dù tôi điên cuồng luyện tập và học tập đến mức nào đi chăng nữa thì hình ảnh của Cố Minh cũng không thể vào vơi bớt trong đầu tôi. Thời gian càng dài, chỉ nhắm mắt lại hình ảnh Cố Minh lại hiện lên trong tâm trí, hình ảnh cậu ấy cười cùng thanh âm gọi tên tôi cứ văng vẳng bên tai, mãi không dứt.

Tôi chán ghét nơi mà không có cậu ấy, tôi đã không thể đếm nối số lần mình trèo tường ra trường học với ý định quay về nhìn cậu ấy một chút nhưng mới đi được vài bước, chân tôi đã cứng lại, gặp cậu ấy rồi tôi sẽ nói gì đây?

Nói rằng mình quá nhớ nhung cậu ấy nên trốn học đến thăm sao?

Tôi trèo tường quay trở lại và tự hành hạ bản thân bằng cách tập bài huấn luyện nặng nhọc liên tục đến khi trời tối. Điều tôi cần là chính là phải nhanh chóng hoàn thành tốt nghiệp, tôi đã quyết định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ nói với ba, quân đội không phải điều mà tôi mong muốn, điều mà tôi muốn chính là có thể sát cánh bên cạnh

Cố Minh, ở bên để chăm sóc cho cậu ấy.

Ngày trường học cho nghỉ phép, bọn Lâm Dực và Cao Vỹ nói cho tôi biết lâu rồi mới gặp nhau nên sẽ tụ tập uống rượu một buổi. Khi nghe tin như vậy, tôi biết chắc đây chính là cơ hội để mình gặp lại người con trai mà mình vẫn luôn thương nhớ.

Tôi đã rủ thêm một vài người bạn chơi thân với mình ở trường đại học cùng đến chơi, Lưu Nguyệt cũng đòi đi theo tôi còn ngỏ ý sẽ dẫn một vài cô bạn của mình đến. Tôi nghĩ, nếu có thể thêm một vài người con gái không khí có lẽ cũng sẽ thoải mái hơn.

Khoảnh khắc nhìn thấy người mà tôi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng đang ở ngay trước mắt, tôi đã không thể kiềm chế nổi nỗi xúc động mà ôm cậu ấy vào lòng. Ngửi mùi hương riêng biệt trên cơ thể cậu ấy, cảm nhận hơi ấm trong lồng ngực mình, chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc đến vậy.

Lần đầu tiên tôi biết ghen lại là ghen với chính em gái mình, nhìn con bé ôm lấy người trong lòng của mình cảm giác quả thật không dễ chịu chút nào. Nhưng tôi có thể làm sao đây? Đến tư cách ngăn cản cũng không có, không có Lưu Nguyệt cũng sẽ có những người con gái khác. Tôi làm sao có thể cản trở một người con trai đi tìm hạnh phúc của họ đây.

Chỉ cần nghĩ đến việc Cố Minh rồi cũng sẽ yêu một cô gái nào đó, họ sẽ bên nhau sinh con đẻ cái là trong lòng tôi lại như muốn phát điên, muốn giết hết tất cả những người con gái tiếp cận cậu ấy. Để cậu ấy cả đời này ngoài tôi sẽ không còn ai khác cả.

Khoảnh khắc câu trả lời đã có người trong lòng của cậu ấy nói với Lưu Nguyệt tôi đã nghĩ, tuyệt vọng đau khổ đến chết lặng có lẽ cũng chỉ có thế. Tôi đã không thể hình dung nổi bản thân lúc đó như thế nào nữa, tôi đã uống nhiều đến nỗi không thể nhớ được, tôi muốn uống đến say mèm đi như bọn Cao Vỹ lại kỳ lạ, càng uống càng tỉnh, càng tỉnh lại càng nhấm nháp nỗi đau mang tên thất tình. Ổ, đương nhiên là tình đơn phương.

Sau khi tiễn bọn Cao Vỹ lên xe nói với tài xế đưa họ về nhà rốt cuộc cũng chỉ còn lại tôi và Cố Minh.

Sau ba năm, tôi đã cao hơn cậu ấy rất nhiều, vóc dáng cũng to lớn hơn, da cũng đen hơn cậu ấy.

Bọn tôi cùng nhau dạo phố buổi đêm, gió táp vào người tôi lạnh lẽo, lạnh đến mấy cũng không thể xua tan đi cái lạnh trong lòng tôi lúc này. Tôi đã không thể kiềm chế được mà hỏi cậu ấy.

"Nghe nói cậu có người trong lòng rồi à? Ai thế, sao chưa từng nghe cậu nói gì về chuyện ấy."

Cố Minh cười méo mó: "Người trong lòng đâu ra, tôi chém gió đấy."

Nghe xong câu trả lời của cậu ấy, từ dưới đáy lòng tôi trào lên cảm giác sung sướng khó tả, trước mắt mọi thứ như sáng bừng cả lên. Tôi biết, tôi nhất định phải nói với cậu ấy tấm lòng của mình, cho dù hôm nay có thất bại bị cậu ấy xa lánh chán ghét tôi cũng nguyện ý.

"Cố Minh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."



Tôi ôm cậu ấy thật chặt, nhân lúc cậu ấy còn chưa kịp phản ứng thì liền đặt môi mình lên môi cậu ấy. Đôi môi mềm mại của cậu ấy ấm áp, tôi dồn hết bao nhiêu nhớ nhung yêu mến cuồng nhiệt say đắm vào nụ hôn này, đem tất cả tình yêu cuồng si của mình vào cậu ấy. Đến khi cả hai thở không được nữa mới chịu rời đi.

Nhưng ngay khi lấy lại hơi thở Cố Minh đã ôm ngực hét lên: "Quân Sơn, cậu điên sao? Chúng ta là đàn ông đấy."

Đúng thế, chúng ta là đàn ông, đàn ông thì không thể yêu nhau sao? Tôi giữ chặt bả vai cậu ấy nói cho cậu ấy suy nghĩ trong lòng tôi: "Đàn ông thì sao? Chúng ta có thể yêu nhau mà, Cố Minh, tôi thích cậu phát điên lên được, cậu không cảm nhận được một chút nào sao?"

"Cậu, cậu, cậu điên rồi hay sao?"

Tình yêu của tôi với cậu ấy chỉ đổi lại được câu điên rồi thôi sao? Tôi ôm cậu ấy chặt đến nỗi như sợ chỉ cần buông ra, cậu ấy sẽ rời bỏ tôi mãi mãi. Nước mắt tôi không chịu khống chế cứ tuôn rơi, từng giọt nóng hổi lăn trên má khiến tôi trở nên điên cuồng.

"Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi không biết tại sao nhìn cậu tôi lại nhìn ra một người con gái trong cậu, điên rồi lại thích cậu đến si mê điên cuồng, cậu có biết quãng thời gian học ở trường quân đội với tôi dày vò như thế nào không?

Không được gặp cậu, không thể nói chuyện với cậu, không thể nghe cậu gọi tên tôi vào mỗi tiết học. Trong tâm trí của tôi tràn ngập hình bóng của cậu xua thể nào cũng không đi, tôi gần như phát điên khi nghe cậu nói có người trong lòng, lại điên cuồng cười thầm trong lòng khi biết cậu chỉ nói dối. Rõ ràng muốn cậu biết tôi thích cậu như thế nào lại sợ cậu biết được sẽ ghê tởm, sợ hãi tôi. Cố Minh, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu."

"Quân Sơn, cậu điên rồi."

"Đúng, tôi điên rồi, tôi thậm chí chỉ muốn phát hoa khi bất cứ ai chạm vào người cậu, ghen ghét với những cô gái có thể thoải mái tỏ tình với cậu dù cậu không đáp lời đi chăng nữa."

"Câu tỉnh táo lại đi, chúng ta không thể."

"Tại sao lại không thể chứ? Chỉ vì chúng ta là đàn ông sao? Nếu cậu ngại việc một thằng con trai đi bên cậu tôi có thể phẫu thuật chuyển giới. Vì cậu tôi có thể làm tất cả mọi thứ mà, cậu không thể thử thích tôi một chút hay sao?

"Không, chúng ta không thể, quan trọng nhất chính là, tôi không có trái tim."

Tại sao? Tôi có thể làm tất cả mọi thứ vì cậu mà, Cố Minh, tình yêu của tôi đáng ghê tởm đến nỗi khiến cậu thà nói mình không có trái tim cũng không muốn thử đáp lại tôi sao?

Mải chìm đắm trong bi thương tôi đã không hề nhận ra hướng cậu ấy chạy là giữa đường, đến khi tôi nhận ra thì một chiếc ô tô mất lái lao về phía cậu ấy với vận tốc nhanh chóng mặt, xe tông vào người cậu ấy, bay lên rồi hạ xuống lăn vài vòng. Dưới đất máu bắt đầu tràn ra. Tôi đã đứng trơ mắt nhìn người tôi yêu sắp chết.

"KHÔNGGGGGGGGGG, CỐ MINHHHHH..."

Tôi đã hét đến khàn cả giọng, ôm cậu ấy vào lòng nhưng cậu ấy đã tắt thở, trên người đều là máu và vết thương.

Tôi gần như đã lạc cả giọng, không tin vào sự thật ngay trước mắt này.

"Cố Minh, cậu tỉnh lại nhìn tôi đi, tôi xin cậu đấy, cậu mà chết tôi phải làm sao bây giờ? A Thành đáng yêu của cậu đang chờ cậu đấy, Cố Minh, mở mắt ra nhìn tôi đi..."



Cái ngày mà Cố Minh chết, trái tim tôi cũng đã chết theo rồi. Tôi phải sống thế nào trong cuộc sống không có cậu ấy đây? Phải làm sao khi ngay cả tiếng cậu ấy gọi tên tôi cũng không được nghe nữa.

Ba mẹ Cố Minh khi cậu ấy chết thì rất đau khổ, nhìn mẹ cậu ấy khóc đến nỗi ngất lên ngất xuống khiến trái tim tôi

quan that.

Tất cả là tại tôi, nếu không phải sự ích kỷ của tôi cũng sẽ không khiến mọi chuyện đi xa đến vậy.

Tôi biết ba Cố sau khi Cố Minh mất một mình phải quản lý hai công ty rất vất vả nhưng ông ấy đã rất cố gắng, vì đó là tâm huyết của đứa con trai ông ấy yêu quý gây dựng nên.

Sau khi Cố Minh mất, tôi đã nhốt mình trong phòng ba tháng không ra ngoài, tôi thật sự rất nhớ cậu ấy, tôi đã nghĩ nếu người chết là mình thì tốt biết bao, tôi đã luôn tự dằn vặt bản thân về cái chết của cậu ấy. Nhưng như thế thì có ích gì? Cậu ấy đã chết, tôi đã đem tên say rượu lái xe hôm đó tống vào ngục giam không mong có thể ra sớm được. Nhưng Cố Minh cũng không còn nữa, cậu ấy đã không còn cười với tôi nữa rồi.

Năn năm sau cái chết của Cố Minh, tôi giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, tôi đã không đi theo con đường quân đội nữa. Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đem lại toàn bộ tài nguyên của gia tộc hoàn trả lại, ra nước ngoài học tập và làm việc bốn năm gây dựng một vùng trời của riêng mình ở bên đó. Một năm sau tôi dần dần mở rộng thế lực của mình trong nước và trở về nước sau năm năm.

Tôi vẫn luôn âm thầm giúp đỡ ba của Cố Minh, thường xuyên gửi quà về cho em trai Cố Minh ở trong nước. Mẹ của cậu ấy đã có thể vực dậy sau cái chết của cậu ấy để chăm lo cho Cố Thành.

Dù bận rộn đến đâu tôi cũng sẽ tranh thủ thời gian đến thăm em trai cậu ấy, tôi muốn thay Cố Minh chăm sóc những người cậu ấy yêu quý thay cho cậu ấy, ba mẹ tôi đều ủng hộ tôi.

Cố Thành năm nay đã năm tuổi rồi, thằng bé có sáu phần tương tự như Cố Minh, rất ngoan ngoãn và thông minh.

Mẹ Cố Minh cũng đã sinh thêm một bé gái vào hai năm trước, đứa bé rất xinh đẹp. Cố Minh mà còn sống, cậu ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, việc công ty có khi chuyển hết về nhà làm cũng nên. Cậu ấy vẫn luôn tuỳ hứng như thế.

Hôm nay là ngày giỗ của cậu ấy, mặc dù không nói nhưng tôi biết Cố Minh rất thích hoa oải hương, đồ dùng của cậu ấy đều là những thứ nhỏ nhặt in hình những bông oải hương màu tím xinh đẹp cả.

Tôi đã chọn bó hoa đẹp nhất đặt trước mộ cậu ấy.

"Cố Minh, cậu khoẻ không? Mình rất nhớ cậu."

Sau khi rời khỏi đó, tôi tình cờ gặp một cô gái vô cùng xinh đẹp, trên tay cô ấy đang ôm một bó oải hương màu tím, nụ cười đẹp tựa thiên sứ đang nhìn xa xăm về phía trước. Cô ấy cũng mặc trên người một bộ váy màu tím nhạt phía chân váy được thêu một vườn hoa oải hương đang khoe sắc tinh xảo vô cùng.

Cô ấy vén mái tóc dài của mình nhẹ nhàng nở nụ cười tươi, khoảnh khắc hai người chúng tôi chạm vào ánh mắt của nhau dường như tôi quay lại cái ngày đi uống trà sữa ở quán trà sữa mèo hôm ấy.

Dưới ánh nắng, xuyên qua Cố Minh tôi lại nhìn thấy một người con gái khác. Rõ ràng khuôn mặt không giống nhau nhưng khí chất đó lại giống hệt.

Tôi dường như đã chìm vào một cảnh mơ trong giấc mơ sâu thằm của mình, trái tim tôi bất giác đập dồn dập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Đâu đó bên tai văng vằng giọng nói gào thét: " Chính là cậu ấy, cậu ấy,..." văng vằng kéo dài mãi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.