Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.
Không khí bỗng nhiên truyền đến một mùi hương thơm ngát, một bóng người yểu điệu duyên dáng bỗng nhiên xuất hiện trong ngôi miếu đổ nát.
Kỳ lạ thật.
Đường Tuế chăm chú nhìn, bóng người trước cửa miếu lóe lên một cái, một người quen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Tên bán hàng rong vừa nhìn thấy người này đến, đôi mắt lập tức sáng lên.
"Tiểu Mạn, sao nàng lại đến đây?"
Đấu đá nhau đủ trò.
Nhưng mà, cha Đường Tuế là tiên sinh dạy học, tiếng tốt vang khắp mười dặm tám hướng.
Cuối cùng, nàng được gả cho tú tài. Còn Đường Hiểu Mạn lại không được may mắn như vậy, tuy được gả cho một hộ thương gia, nhưng khi chồng nàng ta ra ngoài buôn bán, không may gặp phải sơn tặc, mất mạng.
Đường Hiểu Mạn trở thành góa phụ.
"Sao hả? Sợ ta quấy rầy chuyện tốt của ngươi?"
Đường Hiểu Mạn lắc lư tiến vào, liếc xung quanh một cái rồi mới nhìn tên bán hàng rong.
"Ôi dào, sao Tiểu Mạn nàng lại nói như thế?"
Tên bán hàng rong thấy mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng ta đều cực kì lẳng lơ, vội vàng chạy về phía trước bắt lấy tay nàng ta.
"Nếu không phải nàng kêu ta dụ dỗ Đường Tuế bỏ trốn, ta còn lười phản ứng với nàng ta. Nhưng đã hứa rồi nhé, sau này nàng phải đi theo ta."
Đường Hiểu Mạn cúi đầu cười.
"Ngươi yên tâm đi."
Nói xong, nàng ta lại nhìn xung quanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572826/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.