Hai người dựa sát vào nhau đến nỗi hơi thở của hai người quyện vào nhau.
Đầu óc của Đường Tuế bỗng nhiên choáng váng.
Hai tay của cô đặt lên lồng ngực của Lục Cảnh Ngôn.
"Hôm nay em đâu có uống rượu, sao lại choáng thế này nhỉ?"
Giọng cô nhỏ nhẹ nũng nịu, khiến người ta mê muội.
Đường Tuế ngửa đầu lên để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông cực kì xinh đẹp.
"Vậy anh giúp em nhé?"
Lục Cảnh Ngôn nghe câu hỏi của cô, không nhịn được mà cười hỏi lại.
"Sao cơ?"
Đường Tuế khó hiểu, trong đôi mắt to tròn ngập nước hiện rõ sự khó hiểu.
"Anh có thể giúp em hết choáng váng."
Lục Cảnh Ngôn vừa nói xong, cả người anh cũng đè xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tuế nhanh chóng bị lấp kín.
Vừa đáng thương lại vừa bất lực.
Sau đó, tất cả âm thanh đều biến mất trong nụ hôn sâu của Lục Cảnh Ngôn.
...
Tháng mười hai âm lịch, gió lạnh thấu xương, tuyết lớn bay lả tả, thoáng chốc mặt đất đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày trắng xóa.
Nàng xoa xoa cánh tay bị lạnh đến đông cứng của mình, miệng xuýt xoa, thực sự rất lạnh, bụng nàng lại còn rất đói.
Rất nhanh, Luân Hồi Kính đã truyền nội dung cốt truyện cho Đường Tuế.
Trong kịch bản này, nàng vẫn tên là Đường Tuế.
Cha nàng mở một trường tư thục, nhìn trúng tú tài tên Khương Vân Thần, bảo Đường Tuế gả cho hắn.
Vốn ba năm đẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572828/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.