Lâm Trung ôm cổ tay bị bẽ gãy lăn lộn trên mặt đất, rõ ràng là rất đau đớn.
Đường Hiểu Mạn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì bị dọa sợ.
Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào, phế vật Đường Tuế này sao có thể lợi lại như thế được.
Nhưng mà, Lâm Trung đang lăn lộn ngay trước mắt.
Cũng không thể không tin.
Đường Hiểu Mạn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước đã bị Đường Tuế túm tóc.
Túm một cái, sau đó quăng nàng ta ngã xuống đất.
Đường Hiểu Mạn ngã xuống ngay bên cạnh Lâm Trung.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đôi mắt của Đường Hiểu Mạn trợn tròn, nhìn Đường Tuế với vẻ khó tin.
Sao Đường Tuế lại bỗng nhiên lợi hại như vậy?
Quả thật là vượt qua sự tưởng tượng của nàng ta.
"Giúp hai ngươi thôi mà."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế trắng nõn giống như bánh bao, môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.
Nàng giơ tay lên, trực tiếp đập cho hai người kia hôn mê.
Sau đó lột sạch quần áo trên người họ.
Đường Tuế nhíu mày nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi ngôi miếu đổ nát.
Theo cốt truyện, người của thôn Khương gia chắc chắn sẽ lần theo đám cháy tìm đến.
Ngôi miếu đổ nát này cũng nằm trong phạm vi tìm kiếm của họ, lúc đó, họ sẽ nhìn thấy Đường Hiểu Mạn và Lâm Trung ở cùng nhau rồi.
Đương nhiên sẽ không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572824/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.