Trong mắt Đường Hiểu Mạn hiện lên một tia ác độc.
Thanh danh của nàng ta đều mất sạch rồi.
Đường Tuế còn muốn toàn thân trở ra ư? Đừng hòng.
Đường Hiểu Mạn vừa dứt lời, ánh mắt những người xung quanh nhìn Đường Tuế nhiều thêm một tia dò xét.
"Đúng đấy, tối lửa tắt đèn như này, hiện tại ngươi lại đứng ở đây?"
Những người khác nói chuyện rất sắc bén.
Đường Hiểu Mạn lén mừng thầm.
Trăm người ngàn ý, dù không trực tiếp bắt được Đường Tuế, nhưng ngươi một câu ta một câu, cũng đủ để Đường Tuế chết không có chỗ chôn.
"Rốt cuộc nàng đã đi đâu?"
Ánh mắt của Khương Vân Thần sắc bén, lúc nhìn Đường Tuế mang theo vài phần ghét bỏ.
Người phụ nữ chết tiệt này không tuân thủ nữ tắc.
"Ta đi mua thuốc."
Đường Tuế cúi đầu, giơ mấy thang thuốc trong tay lên.
Giọng nói mềm mại, mơ hồ mang theo một tia nức nở.
Người xung quanh thấy vậy thì có chút xấu hổ.
Vợ Vân Thần bình thường là người mạnh mẽ, nay bỗng nhiên tủi thân như vậy, nhất định là nàng bị oan uổng.
Nhất thời, không khí trong miếu trở nên kì quái, bọn họ không biết nên nói gì với Đường Tuế mới tốt.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khóc lóc om sòm, nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế:...
Thời điểm khẩn cấp như vậy, còn muốn làm trò hề này?
Hu hu, giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần sắp đầy rồi, hắn sắp hắc hóa rồi.
Nàng sao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572823/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.